“Tông thẳng vào hắn đi! Nói nhiều làm gì, sắp tới Yến Kinh rồi. Có đâm chết người thì nhà họ Tào cũng sẽ chống lưng giúp!”, người đàn ông ngồi ghế phụ phất tay trầm giọng.
Người xuất hiện trên đường vào giờ này chỉ có hai khả năng. Một là ma, hai là kẻ địch. Dưới ánh trăng, bóng của người này hiện rõ trên mặt đất. Chứng tỏ đây là người.
Nếu là người thì không cần phải nói. Đêm hôm đứng chắn giữa đường thế này chỉ có thể là kẻ địch.
Người lái xe cũng do dự. Nhưng để tiết kiệm thời gian, tránh phiền phức thì hắn bèn đạp chân ga hết cỡ.
Chiếc xe lao thẳng về phía người đang đứng trước mặt với tốc độ kinh hồn.
Nhưng khi chiếc xe sắp tông vào người đó thì bóng người này biến mất.
“Ấy! Người đâu rồi?”
“Không nghe thấy tiếng gì, vẫn chưa tông phải à?”
“Không thể nào, tốc độ nhanh như vậy mà hắn cũng né được sao?”
“…”
Rầm!
Đúng lúc này, ngay vị trí phía trên ghế lái phụ lõm xuống. Một bàn tay thò vào, túm lấy tóc của tên ngồi trong, ghì xuống. Chiếc xe bỗng mất thăng bằng, bắt đầu đi chệch ra khỏi con đường, cuối cùng do không thể chịu thêm nữa mà tên lái xe phải đạp phanh gấp.
Lúc này cánh tay trên nóc xe cũng biến mất. Đám đông không dám ngồi trên xe nữa mà vội đẩy cửa bước xuống.
Quả nhiên chúng lại thấy người kia đứng quay lưng ngay trước mặt. Người này không khác gì một bóng ma.
Cứ như hắn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu. Vừa rồi chiếc xe lao với tốc độ như vậy mà hắn có thể né được, còn kịp nhảy lên nóc xe, hơn nữa khi đó chiếc xe còn đang trong trạng thái di chuyện cực nhanh.
“Rốt cuộc là ai?”
Bóng lưng kẻ kia quay về phía chúng. Một nụ cười nhàn nhạt vang lên: “Tôi là ai không quan trọng. Nếu các người không đưa ngọc bội ra thì tôi sẽ tiễn các người lên đường!”
“Ông nội nó! Hóa ra là nhắm vào ngọc bội! Mày là người của nhà nào! Nhà Tư Đồ, nhà họ Tưởng hay nhà họ Trầm! Muốn cướp đồ trong tay bọn tao thì phải xem mày có bản lĩnh không đã!
Vụt!
Bóng đen biến mất. Một giây sau, bốn tên bỗng cảm thấy có một luồng gió mạnh đang phóng đến ngay trước mặt.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe.
Thêm một giây nữa, tên côn đồ vừa to còi khi nãy lập tức đầu lìa khỏi cổ.
“Trời! Đây là cao thủ nhà họ Tào sao? Không đáng để nhắc tới! Gia tộc cấp ba mà cũng đòi làm chủ thiên hạ, thật không biết điều!”, người mặc đồ đen nói giọng thản nhiên, giống như việc giết người đối với hắn chỉ như giết con sâu cái kiến.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu duy nhất đã cướp mạng một trong bốn tên cao thủ, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát.
Người này ngoắc tay với ba tên còn lại: “Đưa miếng ngọc bội cho tôi, tôi có thể thả các người, nếu không, thì chỉ có đường chết thôi!”
Ba tên còn lại nhìn nhau. Lẽ nào món đồ khó khăn lắm mới lấy được trong tay Mạc Phong lại phải dâng lên cho kẻ khác như vậy sao?
Hôm nay tổn thất như vậy mà thành ra công cốc. Quay về chúng biết ăn nói như thế nào với nhà họ Tào.
Ba tên nhìn nhau và cùng đưa ra quyết định.
Hai tên một trái một phải lao về phía người đàn ông mặc đồ đen. Tên còn lại bị chém đứt mất một tay thì rút súng ra tìm cơ hội để bắn.
Chỉ có như vậy thì mọi người mới có cơ hội sống sót.