Mặc dù anh chưa từng nghe qua Huyền Minh Tứ Lão nhưng anh có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ người chúng không kém bất kỳ cao thủ siêu việt nào.
Người đàn ông đứng phía Đông hừ giọng lạnh lùng: “Nhóc con, mày chắc chắn muốn đấu với bốn người bọn tao sao? Có phải là không biết lượng sức mình không? Đến cả bố mày còn không dám ngông cuồng như vậy!”
“Đó là vì bố tao ngại ra tay với chúng mày, cùng lên đi, tao đang vội!”, Mạc Phong ngoắc tay, cười thản nhiên.
Cả bốn tên sững sờ, sau đó bật cười ha hả.
“Ngông! Còn ngông hơn cả bố mày nữa!”
“Phí lời với nó làm gì. Người nhà họ Mạc ngông như nhau, không ra tay thì chúng không phục!”
“Tao không tin bốn tên chúng ta không thể đối phó được với một thằng nhãi lông còn chưa rụng hết!”
“Nghe nói miếng ngọc trên người nó là chìa khóa mở kho báu của nhà họ Mạc, ông chủ nói chúng ta nhất định phải lấy được nó!”
“…”
Mạc Phong dùng một tay tập trung sức mạnh, kiếm Tàn Uyên lập tức được rút khỏi mặt đất bay về phía tay anh.
Vừa rồi anh đã phải chạy một quãng đường dài nên trong thời gian ngắn không thể nào hồi phục được thể lực.
Anh vung thanh kiếm, tiếng kiếm như tiếng rồng gầm vang lên.
Vụt!
Bầu không khí nổ tung.
Mạc Phong không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải tìm cách để đối phương không kịp đánh trả.
Cũng hết cách, một chọi bốn nên anh phải tìm một mục tiêu trước. Anh lao về phía kẻ đứng ở phía Đông.
Nhát kiếm giống như con rồng vàng hung dữ lao từ trên trời xuống.
Rầm!
Nhát kiếm giáng xuống khiến gió im bặt.
Bụi cát bay mịt mù như che khuất cả mặt trăng. Tiếng va chạm vang lên giòn giã, năm người đấu nhau mà khí thế hừng hực như ngàn binh vạn mã.
Bốn tên liên thủ chưa chắc đã có thể hạ gục được Mạc Phong trong hai mươi hiệp.
Vụt!
Thanh kiếm vung lên, đường kiếm biến hóa khôn lường.
Giống như đang có vô số thanh kiếm bao lấy Mạc Phong. Từng đường kiếm khí sắc nhọn có thể lấy mạng người khác chỉ trong vài giây.
Vụt!
Mạc Phong quay ngược thanh kiếm, chém đứt tay của một trong bốn tên.
“Á!”
Phụt!
Máu tươi bắn xối xả! Một nhát chí mạng!
Từng làm lính mấy năm nên Mạc Phong hiểu ra một đạo lý. Nếu bạn nhân từ với kẻ thù thì sẽ tạo ra tình huống tàn nhẫn với chính mình. Hơn nữa bốn tên này đều ra những đòn chí mạng nhắm vào anh. Nếu như anh không phản ứng nhanh thì có khi đã trở thành vong hồn dưới đao của bọn chúng từ lâu rồi!
Nhưng ngay khi anh định ra tay một lần nữa thì có tiếng gió mạnh từ phía sau vọng tới.
Mạc Phong vội quay người lại, anh bỗng thấy một thanh đao to đang chém xuống.
“Đao Thanh Long Yển Nguyệt sao?”, anh kinh hãi hô lên.
Hình dáng thanh đao này quá quen thuộc, là thanh đao mà Quan Vũ thường dùng trong tivi.
Kẻ cầm thanh đao cười lạnh lùng: “Đúng là đao Yển Nguyệt, nhưng không phải là thanh đao của Quan Vũ đâu!”
“Nhìn cũng không giống thật, nhưng thiếu vài chi tiết, lẽ nào đây là đồ nhái à?”, Mạc Phong chau mày cười đểu.
Kẻ kia bèn chau mày: “Tầm bậy, đây là đao Tử Hà Yển Nguyệt! Hôm này dù thế nào thì mày cũng đừng hòng chạy thoát!”
“…”