Nhưng khi anh quay qua thì thấy Mục Thu Nghi đang khóc lã chã. Cô vùi đầu vào lòng anh.
“Em…xin lỗi. Xin lỗi….Em chỉ biết gây thêm phiền phức cho anh. Em thật vô dụng…”
Thực ra mỗi lần bị lôi ra làm vật để uy hiếp Mạc Phong đều khiến Mục Thu Nghi như muốn phát điên. Nhìn người đàn ông của mình bị người khác toan tính mà cô lại chẳng thể làm gì ngoài việc gây thêm rắc rối khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng.
Nếu là Thương Hồng thì có khi sự việc đã khác. Thực ra từ sâu trong đáy lòng cô luôn cảm thấy người xứng với Mạc Phong nhất chính là Thương Hồng!
Mạc Phong khẽ vuốt tóc Mục Thu Nghi khi nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô: “Không sao. Một miếng ngọc không đáng để nhắc tới so với em!”
“Nhưng…không phải miếng ngọc đó rất quan trọng sao?”, Mục Thu Nghi ngước đôi mắt giàn giụa nhìn anh.
Mạc Phong hôn lên cằm cô: “Một tay anh đã ôm trọn thế giới rồi, còn điều gì quan trọng hơn đây?”
“Đáng ghét! Đúng là cái lưỡi không xương!”
Cô làm nũng, sau đó lại xấu hổ vùi đầu vào lòng anh.
Hai người trêu ghẹo nhau một lúc thì Mạc Phong nghe thấy động tĩnh phía xa bèn vội vàng cùng cô chạy đi.
Nơi đây đã rất gần thành phố Yên Nam rồi, chỉ còn mười mấy cây là tới. Anh thu hồi linh khí của kiếm Tàn Uyên, để nó trở về hình dạng của con dao găm sau đó nhanh chóng chạy về hướng thành phố Yên Nam.
…
Lúc này, tại đường quốc lộ Kinh Hỗ.
Huyền Yên Tứ Lão lấy được đồ bèn vội vàng quay lại nút giao Yến Kinh, hơn nữa còn có một kẻ bị chém đứt tay, phải vào bệnh viện xem có nối lại được không.
Kiếm Tàn Uyên quá sắc. Vết chém ngọt lẹm giống như dùng máy cắt vậy.
“Mẹ kiếp, thằng nhãi này thật không dễ đối phó. Rõ ràng là mệt đến vậy mà vẫn đánh rất hăng. Thật phục nó!”
“Chẳng phải sao! Có một ông bố như vậy, đâu đâu cũng là cao thủ võ lâm thì đương nhiên thằng nhóc có tới đâu cũng sẽ là cái gai khó đối phó trong mắt người khác thôi!”
“Hầy! May mà lấy được đồ rồi, chúng ta cũng quay về được. Cô gái cấp ba vẫn còn đang đợi tôi ở nhà kìa, đêm hôm tự dưng bị gọi dậy!”
“Lớn bằng này tuổi rồi mà còn thích cỏ non à? Cơ thể chịu nổi không? Thảo nào vừa rồi tôi bảo sao ông lại di chuyển chậm thế. Nếu không phải vì tôi giữ chân được thằng đó thì ông bị chém luôn rồi!”
“Nói ít thôi, tập trung lái xe đi!”
“…”
Bốn tên nói chuyện cười đùa. Ngoài tên bị chém tay khiến tâm trạng không được tốt lắm ra thì những tên còn lại khá vui vẻ. Thậm chí chúng còn ngâm nga.
Lấy được ngọc bội đồng nghĩa với có được chìa khóa để mở kho báu của nhà họ Mạc và cuối cùng tìm tới nơi nhà họ Mạc canh giữ bao năm nay là được.
Nghe nói nhà họ Mạc đang cất giữ một bí mật to lớn của loài người. Nhưng cụ thể đó là thứ gì thì không ai biết.
Vì thế lăng mộ tổ tiên của nhà họ Mạc hàng luôn là đề tài vô cùng thần kỳ từ hàng trăm năm nay. Thậm chí có người nói bên trong khu mộ đó có nguồn vàng bạc châu báu vô tận. Hơn nữa trong tay Mạc Yến Chi còn nắm giữ một mỏ vàng, bên ngoài là làm giả núi nhưng thực ra bên trong chứa toàn vàng.
Hạ gục được nhà họ Mạc cũng sẽ đồng nghĩa với việc sở hữu được nguồn tài sản vô tận. Thời đại này ai có tiền người đó làm đại ca, và mới có thể triệu binh gọi mã.
Ai kiểm soát kinh tế thì người đó nắm quyền lực. Vì vậy ai có thể vào được lăng mộ của nhà họ Mạc thì sẽ sở hữu toàn bộ thế lực trong thiên hạ.
Xì!
Bỗng nhiễn có tiếng nổ mạnh, người trong xe nghiêng qua một bên, đập vào kính cửa.
“Chết tiệt! Lão Trần lái xe kiểu gì vậy?”
“Đúng vậy, còn nói là ‘cưỡi ngựa’ giỏi lắm, sao lái xe kém thế!”
“…”