Mục Thu Nghi nghe thấy anh lầm bầm bèn hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
“Không có gì. Anh nói tìm chỗ đậu xe khó quá!”
“…”
Sơn trang Kiếm Nam khá lớn, nhưng hôm nay do xe nhiều quá, có tới gần tám trăm chiếc xe đỗ ở đây nên bỗng thành ra chật chội.
Không còn cách nào khác, trong lúc bất lực anh đành phải đỗ ở một bãi cỏ.
Nhưng chiếc xe chưa kịp đỗ thì hai người bảo vệ đã chạy tới: “Này, này, này, chỗ này không đỗ xe được đâu. Mau rời đi chỗ khác đi!”
“Ngại quá, tôi không tìm thấy chỗ nào có thể đỗ xe được nữa. Đỗ một lúc thôi”, Mạc Phong kéo kính cửa xuống, cười hài hòa.
Dù gì hai người bảo vệ này cũng chỉ cố gắng làm đúng trách nhiệm của mình, hơn nữa sơn trang này là của mình, nên người làm việc có quy tắc cũng là điều tốt.
Người bảo vệ đeo kính nhìn thấy Mạc Phong bèn khom người: “Thật ngại quá, tôi không biết là xe của sếp Mạc. Cậu cứ đỗ đi, lát nữa tôi lui xe bảo dưỡng cho cậu luôn nhé!”
“Anh biết tôi à?”, Mạc Phong nhìn bọn họ với vẻ nghi ngờ.
Trong ấn tượng của anh, hình như đầy là lần đầu anh gặp bọn họ.
Một bảo vệ bèn chỉ lên tờ áp phích to tướng treo trước sơn trang. Ở đó có hình của Mạc Phong, viết rằng tưng bừng chào đón sếp của sơn trang Kiếm Nam hôm nay đích thân tới đây.
Anh nhìn thấy bức hình thì không khỏi co giật khóe miệng. Ông nội ơi! Sợ người ta không nhận ra anh sao! Giờ anh có thể không lộ diện thì cố gắng không lộ diện mới phải. Sau lưng còn có không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng của anh kia kìa. Rêu rao quá thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Lúc này trước cổng sơn trang Kiếm Nam.
Người thanh niên với khuôn mặt tuấn tú căng thẳng nhìn xung quanh: “Ấy, không biết hôm nay có gặp được bậc thầy âm nhạc hay không! Tay chân tôi toát hết mồ hôi rồi!”
Người thanh niên được mọi người gọi là hoàng tử piano từng được nghe Mạc Phong gảy đàn dạ khúc bên bờ sông vắng lặng khi anh ấy còn chưa nổi tiếng.
Khi đó anh ấy đã bị tiếng đàn làm rung động. Mạc Phong kết hợp dạ khúc đêm trăng với rất nhiều bản nhạc khác cùng nhau. Thế nhưng điều đó không hề gây ra sự phản cảm mà ngược lại nghe hòa hợp, rung động vô cùng.
Một sự khâm phục từ sâu thẳm trong tim trỗi dậy. Khi đó Lang Lang đã cầu xin Mạc Phong hãy dành một tuần cho mình. Sớm tối pha trà bưng nước để nhờ anh dạy mình. Cuối cùng Mạc Phong bắt anh ấy xuống sông dùng tay không bắt cá. Khi nào bắt được thì quay lại tìm anh.
Cứ vậy, ban ngày rót nước pha trà, buổi tối thì đi bắt cá. Từ đầu Lang Lang đến đuôi cá cũng không sờ thấy, nhưng cuối cùng thì chỉ cần dùng một tay đã có thể bắt được cá một cách dễ dàng.
Khi anh ấy đi thỉnh giáo Mạc Phong thì phát hiện Mạc Phong đã rời đi, chỉ để lại một lời nhắn trên bàn: “Anh đã có thể làm thầy rồi, việc tiếp theo là làm thế nào để đón nhận sự sùng bái của người khác mà thôi”.
Lang Lang quay về luyện đàn thì phát hiện tốc độ của tay trở nên nhanh hơn rất nhiều. Một giây có thể đánh được sáu phím đàn. Mặc dù vẫn chưa đạt đến trình độ điêu luyện như của Mạc Phong nhưng cũng đã có thể đánh hai bài nhạc cùng một lúc. Hơn nữa đối với những bài nhạc khó anh ấy cũng có thể đánh một cách dễ dàng hơn.
Dưới sự hướng dẫn ít ỏi của Mạc Phong, chỉ riêng việc đó đã giúp Lang Lang đạt được rất nhiều thành tựu trong giới âm nhạc.