Đám đông nghe thấy vậy bèn đổ dồn ánh mắt về phía ông ta. Nhưng người của ông ta quá đông, có cả hàng chục nghìn hộ vệ bao bọc lấy ông ta như một bức tường dày làm từ xác thịt.
Khương Na khẽ chuyển động hai tay. Một khối băng xuất hiện. Cô nhảy lên ném khối băng về phía đám người kia khiến bọn họ đông cứng tại chỗ.
“Mọi người đều cùng một bộ tộc, lẽ nào các người muốn chôn vùi cả Nam Khương sao? Động một bộ phận là liên quan tới toàn bộ, nếu đánh nhau thì chẳng phải người bị hại chính là người thân của chúng ta?”
“Vấn đề cần giải quyết bây giờ là dịch bệnh, hạn hán chứ không phải là giành quyền trục lợi!”
“Binh khí trong tay các người là để bảo vệ người thân chứ không phải là để đối đầu với người của bộ tộc mình!”
“…”
Lúc này, một nhóm người già chạy tới một khu đất trống bên ngoài.
“Con trai, đừng đánh nữa, bỏ vũ khí xuống về nhà thôi. Đừng làm việc cho kẻ xấu, đừng làm điều vô lý hại người nữa! Em gái con đã chết trong tay ông ta đó!”
“Tên khốn Xích Ly đã hành hạ em gái con cho tới chết, hơn nữa còn không tìm thấy cả xác của nó!”
“Đông Tử! Về nhà thôi, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Trước đây bọn chúng nói sẽ hỗ trợ mỗi hộ khi có người tham chiến, giờ một đồng cũng không thấy, đi theo những kẻ bất tín như thế này để làm gì!”
“…”
Mạc Phong khẽ co giật khóe miệng. Bắt đầu diễn tới bài tình cảm rồi sao?
Nhưng phải công nhận, mấy ông bà già này xuất hiện khiến người bên phía Xích Ly nhụt chí thật.
Trước đó Xích Ly đã hứa sẽ hỗ trợ mỗi gia đình năm mươi cân gạo nếu trong nhà có người tham gia làm thị vệ. Một người là năm mươi cân, vậy thì hàng trăm nghìn người sẽ là bao nhiêu?
Lời đã hứa mà không thực hiện hơn nữa số quân lương nói sẽ phát cho họ cũng bị cắt hết.
Như vậy thì mọi người nào còn tâm trạng đánh đấm, thậm chí có người đã ngưng chiến.
Xích Ly giựt cây cung chĩa về một ông cụ giữa đám người kia và bắn: “Muốn chết à! Các người chết hết đi!”
Trưởng lão Phong vung kiếm chém mũi tên kia thành ba mảnh.
Nhưng không ngờ dù bị chém làm ba thì đầu mũi tên vẫn ghim thẳng vào tim của ông cụ kia.
“Bố ơi!”, một binh sĩ mặc áo giáp vội vứt binh khí trong tay, lao về phía ông cụ.
Ngọn lửa trong tay Diệm Phi bỗng bùng cháy: “Xích Ly, ông không chạy thoát được đâu”
“Hừ! Giao cho ông đó Trùng Vương. Tôi rút trước đi tìm viện binh. Đợi tôi nắm quyền trong tay thì ông chính là Hộ Quốc Công! Tới lúc đó tôi sẽ chia ông ba mươi nghìn quân, một trăm gái đẹp!”, Xích Ly vội vàng lùi lại, đẩy Trùng Vương lên.
“Tôi muốn năm mươi nghìn, ba trăm người đẹp! Hơn nữa tất cả phải là trinh nữ. Gần đây luyện Kim cương thi, cần phải có máu trinh nữa mới được!”
“Không thành vấn đề! Chỉ cần ông chặn chúng lại giúp tôi thì muốn bao nhiêu cũng chỉ là chuyện nhỏ!”
“…”
Nói xong, Xích Ly quay đầu bỏ chạy.