"Nguyệt Nguyệt, em định gọi người tới cướp đấy à? Anh thừa nhận Nam Đô là địa bàn của nhà em, bọn anh không đấu nổi, nhưng cỏ Long Tiên này đang nằm trong tay anh, nếu anh muốn phá hủy nó thì dễ lắm! Hãy quên tên vô dụng kia đi, anh ta chỉ là một đứa con mồ côi của nhà họ Mạc mà thôi, anh ta vốn không xứng với em!", Tư Đồ Yên kích động nói.
"Nếu nhà họ Mạc vẫn hùng mạnh như năm đó, có lẽ anh sẽ chúc phúc cho em, nhưng bây giờ anh ta bị đuổi giết khắp nơi, đừng nói là khôi phục nhà họ Mạc, ngay cả mạng mình còn không giữ nổi, sao anh ta có thể bảo vệ em được chứ?"
"..."
Nhưng Bạch Như Nguyệt vẫn không quan tâm đến anh ta, cô ấy cầm điện thoại lên, sau khi nối máy thì lạnh lùng nói: "Mang một tỷ tới đây cho tôi, tiền mặt!"
"Không có cũng phải nghĩ cách! Tôi không tin hơn năm trăm ngân hàng ở thành phố Nam Đô rộng lớn này không lấy ra được một tỷ cho tôi!"
Cô ấy bỗng cao giọng.
Nghe thấy thế, Tư Đồ Yên lập tức biến sắc. Anh ta cũng không cần nhiều tiền như thế, mà chỉ đang kích thích Bạch Như Nguyệt.
Dù sao một tỷ cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa còn là vốn lưu động, không có nhiều ngân hàng lấy ra được số tiền đó.
Đương nhiên, với sức kêu gọi của Bạch Như Nguyệt, nếu điều động hết các ngân hàng ở Nam Đô, một tỷ cũng không thành vấn đề, nhưng điều khiến Tư Đồ Yên khó chịu chính là chỉ vì Mạc Phong, cô ấy còn không thèm mặc cả nữa.
Một tỷ là một tỷ, không hề vòng vo.
Bây giờ nhà họ Mạc đã trở thành đối tượng công kích của các gia tộc lớn, họ sợ nhà họ Mạc sẽ vùng dậy rồi tính sổ với những người có liên quan tới chuyện năm đó.
Nên nhân lúc này, phải nhanh chóng giết Mạc Phong, không riêng gì gia tộc khác, ngay cả nhà họ Tư Đồ cũng quyết định như thế.
Tiếng xấu đồn xa, tuy tin tức đã bị phong tỏa nhưng các gia tộc quyền thế hàng đầu vẫn biết thân thế của Mạc Phong, thậm chí còn biết rất nhanh là đằng khác.
Các gia tộc từng để mặc anh qua lại ở Yến Kinh đều hơi hối hận vì không tiêu diệt anh từ trong trứng nước.
Tư Đồ Yên không hiểu sao Bạch Như Nguyệt vẫn muốn giúp Mạc Phong - một người gây thù chuốc oán khắp nơi như vậy.
Nếu không có sự che chở từ nhà họ Bạch, có lẽ rất nhiều người đã đến Nam Đô để giết anh diệt khẩu rồi.
Tư Đồ Yên nghiêm nghị nhìn cô ấy: "Nhà họ Bạch cũng không thể lấy ra một tỷ tiền mặt trong thời gian ngắn, anh không hiểu sao em lại phải giúp anh ta nhiều như vậy".
"Uống nước nhớ nguồn, có phải nhà họ Mạc có ơn với nhà họ Tư Đồ anh không? Lúc trước, nếu bố anh ấy không nói đỡ các người, có lẽ cả nhà họ Tư Đồ đã bị đày đến Lĩnh Nam vĩnh viễn rồi! Ngay cả người ngoài như tôi cũng biết chuyện đó, chẳng lẽ anh lại không biết ư?", Bạch Như Nguyệt cười lạnh.
Ngay cả Bạch Như Nguyệt cũng biết chuyện này, đương nhiên Tư Đồ Yên phải biết. Ánh mắt anh ta bỗng trở nên dữ tợn: "Năm đó, nếu tên khốn Mạc Yến Chi kia không báo cáo, nhà họ Tư Đồ đã thành công rồi!"
"Bảo thủ! Người ta đã cứu các người, vậy mà các người lại bảo ông ấy hại mình!"
"..."
Hơn hai mươi năm trước, nhà họ Tư Đồ cũng là gia tộc lớn ở Yến Kinh, nắm giữ quân đội hùng hậu, năm đó thế giới vừa hòa bình, đương nhiên phải xử lý những gia tộc nắm giữ quân đội trước.
Binh quyền quá lớn sẽ ảnh hưởng tới quyền lợi của phía trên, chẳng biết khi đó người nhà họ Tư Đồ nghĩ gì mà lại định dấy binh, nhưng chưa kịp bắt đầu thì đã bị lộ rồi.
Khi ấy, nhà họ Tư Đồ muốn lôi kéo nhà họ Mạc, nhưng Mạc Yến Chi lại đồng ý bề ngoài rồi cử quân đội đi chặn đường binh lính của nhà họ Tư Đồ.
Truyện đang được up full nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.