Người đàn ông lực lưỡng nhảy về phía trước, tung một cú đấm về phía Trương Phong.
Hắn vung tay, chưởng đỡ ôn hòa lập tức phá tan sức mạnh của cú đấm kia.
Rồi thêm một chưởng đẩy người đàn ông kia phải lùi lại mấy bước. Mặc dù chưởng đánh không gây hại nhưng rõ ràng là chiêu thức vừa rồi của Trương Phong đã đẩy lùi được hắn.
“Thái Cực sao? Ha ha, loại công phu này sao mà thắng được tao chứ!”
Đúng lúc người đàn ông đắc ý thì Trương Phong lôi từ trong túi ra một tờ bùa: “Vạn thiên đạo pháp, họa hại không ngừng, con đường hành tẩu chỉ có một, phù sinh nhất mệnh! Xích!”
Hắn vứt tấm bùa giấy lên không trung, căn phòng bỗng bốc khói mù mịt.
Trương Phong lập tức kéo Hồng Yên chạy ra ban công.
“Ông chặt lấy anh!”, hắn kêu lên.
Hồng Yên nhìn xuống dưới: “Chúng ta đang ở tầng mười sáu đấy! Anh…anh chắc chứ?”
“Phía dưới là bể bơi, tin anh đi! Chỉ cần nhảy được xuống nước thì sẽ không sao. Anh bấm quẻ rồi! Lao ra rơi xuống là đúng ngay giữa bể nước, hơn nữa lúc này cũng không có ai đang bơi!”, Trương Phong dán bùa lên tay nắm cửa, như vậy có thể chặn được mấy tên hành thi kia.
Còn người đàn ông lực lưỡng thì hắn cũng hết cách.
Bên trong nhà, một tên hành thi vươn tay ra nhưng lập tức phải lùi lại vì như bị điện giật.
Người đàn ông lực lưỡng thấy vậy bèn cười: “Ha ha, phái Cản Thi đúng là càng ngày càng kém! Tránh ra! Đúng là lũ vô dụng, nếu không phải nể mặt Thi Tổ của chúng mày thì người của Thiết Giáp Môn đã không can dự vào chuyện này rồi!”
Mấy tên hành thi đứng bên cạnh không dám nói gì, chỉ lui qua một bên.
Rầm!
Một cú đấm tung ra, cánh cửa kính vỡ vụn. Người đàn ông luồn tay qua ổ vỡ mở chốt cửa.
Trương Phong thấy vậy vội vàng hô lên: “Nhanh! Không kịp nữa! Ôm chặt lấy anh!”
“Vâng!”
Hồng Yên cũng không hề do dự. Cô ấy ôm chặt eo hắn, cả người dính lấy Trương Phong.
“Thằng nhãi, mày không thoát được đâu! Trừ khi mày biết bay, nếu không, hôm nay mày chết chắc!”
Trương Phong quay lại cười lạnh lùng: “Vậy sao? Nói trước bước không qua đấy!”
Nói xong hắn lao tới, cả người nhảy xuống xoay vòng trong không trung.
“Cái gì?”, mấy tên hành thi và cả người đàn ông lực lưỡng kinh hãi kêu lên.
Lúc này ở tòa nhà đối diện, một đứa bé đang quỳ ở ban công. Do lúc trưa nó sờ trộm một bạn học sinh nữ thế là bị người ta báo lên giáo viên và bị bố mẹ bắt quỳ phạt ở đây.
Lúc này nó nhìn sang phía toàn nhà đối diện thì thấy hai người ôm nhau nhảy xuống khiến nó kinh hãi kêu lên: “Mẹ! Có người bay kìa!”
“Nếu con còn ăn nói linh tinh thì đừng mong được ăn cơm nữa! Tiếp tục quỳ đi! Mới có tám tuổi đã lén tụt váy con nhà người ta, lớn lên thì thế nào?”
“Không phải bố cũng thường tụt váy của mẹ sao…”
“…”
Hồng Yên cảm nhận được cơ thể đang rơi xuống với tốc độ kinh hồn. Cô ấy ôm chặt Trương Phong.
Cũng chỉ có người đàn ông này mới mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn.
“Kỳ Môn Phong Hậu, Khảm Tự Môn, tích nước thành rồng!”
Khi thấy còn cách mặt nước tầm hai mươi mét, thì mặt nước bỗng dậy sóng hình thành một con rồng ôm trọn hai người giúp họ tiếp nước an toàn.