Trước đó cô đã đứng ngoài cửa một lúc lâu và thấy tất cả mọi người đều đòi lấy lại tiền từ Mạc Phong.
Việc Bạch Như Nguyệt muốn mua lại cổ phần từ những người kia một mặt giúp Mạc Phong giải vây, mặt khác cũng là vì muốn coi đây là một sự đầu tư. Vì cô tin vào thực lực hiện tại của Mạc Phong, cùng với những trợ thủ đắc lực phía sau anh thì việc chèo lái một tập đoàn sẽ dễ như trở bàn tay.
Vì vậy nếu đám người này thật sự muốn nhượng lại cổ phần thì cô cũng đồng ý mua lại với giá sáu trăm triệu tệ trên một người để có được mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Đằng Long.
Nếu đợi đến lúc tập đoàn lớn mạnh, có khi còn phải mua với giá sáu tỉ tệ cũng nên. Hiện tại nhà họ Mạc đang muốn phát triển hơn nữa. Mà phát triển nữa thì đương nhiên phải tạo được nền móng vững chãi.
“Trước đó chúng tôi chỉ nói đùa thôi. Cậu Mạc đừng để bụng!”, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng nói với vẻ khách khí.
Mạc Phong khẽ xua tay: “Lúc ban đầu không tin tưởng chúng tôi cũng là điều dễ hiểu nhưng tôi không hi vọng những chuyện không vui như thế này lại xảy ra!”
Mặc dù buổi tối hôm nay xảy ra tình huống đặc biệt nhưng cũng có thể nói là diễn ra thuận lợi.
Những người trước đó bị trúng virus đã hồi phục lại. Mọi người sau khi uống rượu, người thì đi nghỉ, người thì về nhà, sơn trang Kiếm Nam có hàng nghìn phòng nên có thể chứa được tất cả mọi người.
Vì vậy những người về nhà đều là những gia tộc sống ở Giang Hải. Cho tới mười hai giờ đêm, Mạc Phong mới loạng choạng bước ra khỏi sơn trang Kiếm Nam.
Lúc này anh phát hiện ra bố và sư thúc đang trò chuyện trong sân.
“Bố, tối nay bố ngủ ở chỗ con đi!” Mạc Phong nói với giọng ngà ngà say.
Mạc Yến Chi nghe thấy vậy bèn quay lại: “Thôi khỏi, lát nữa bố và sư thúc còn có chuyện cần giải quyết. Về Giang Hải chủ yếu là để thăm con, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này!”
“Hai người vẫn phải đi nữa ạ? Không thể nghỉ ngơi sao?”
“…”
Nói thật là bố con họ chưa có lúc nào ngồi xuống nói chuyện được. Càng không phải nói tới việc ngủ chung giường như bố con những nhà khác.
Vừa mới gặp mặt đã lại rời đi. Không phải Mạc Phong không nỡ mà là cảm thấy còn chưa hiểu rõ được bố mình, chưa có thể bồi đắp thêm tình cảm với ông mà đã lại phải tạm biệt.
“Bố và sư thúc tìm được manh mối về kẻ phóng hỏa trước kia, đang đuổi theo! Nhưng tới Giang Hải thì lại bị mất dấu!”, Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng thở dài.
Mạc Phong nghe thấy vậy bỗng tỉnh táo hơn: “Là ai vậy ạ?”
“Hoàng Phổ Man Ngưu! Từng là cao thủ số một của nhà họ Nam Cung. Nhưng hiện tại đã bị đuổi ra khỏi nhà Nam Cung rồi. Nguyên nhân cụ thể thì ông không rõ. Gần đây bọn ông đi tìm tung tích của hắn. Gã này hết sức thông minh, biết bọn ông đang tìm nên trốn rất kỹ, tới Giang Hải thì bọn ông bị mất dấu!”
“…”
Kẻ khiến hai người bọn họ mất dấu chắc chắn phải là cao thủ của cao thủ.
Không biết tại sao mà Mạc Phong bỗng có dự cảm chẳng lành. Hoa Hạ nhiều thành phố như vậy, chạy đâu không chạy lại cứ chạy tới Giang Hải.
Giờ ai cũng biết Giang Hải là địa bàn của nhà họ Mạc. Hắn chạy tới đây thì khác gì lao vào miệng cọp?