Do cơ thể họ có thể ngăn cản được sự tấn công của một số loại vũ khí nên Ngụy Vũ Tốt là đội quân chiến đấu mạnh nhất của nước Ngụy khi đó.
Đến ngay cả những chiến sĩ quả cảm nhất của triều Tần cũng không thể ngăn cản được sự tấn công của nước Ngụy. Chính vị vậy nước Ngụy khi đó khá vẻ vang.
Có một đội quân hùng mạnh như vậy thì cũng sẽ có người nghiên cứu làm thế nào để phá vỡ được Ngụy Vũ Tốt. Là người thì chắc chắn sẽ chết nên chỉ cần tìm được sơ hở.
Công phu của Thiết Giáp Môn thực chất là do có một nguồn nội lực cực mạnh làm bức bình phong bảo vệ. Những binh sĩ được gọi là Ngụy Vũ Tốt đều là những người có nội công cao cường.
Sau đó có người đã tóm một nhóm Ngụy Vũ Tốt này về để nghiên cứu. Nếu tấn công bằng dao thì vẫn có thể giết chết bọn họ, nhưng phải chảy đủ nhiều máu.
Vì dù có bị thương nặng thì bọn họ vẫn tấn công điên cuồng cứ như đã bị mất dây thần kinh cảm giác. Cho tới khi có một người dùng nội lực tấn công vào cơ thể của Ngụy Vũ Tốt thì mới phát hiện cơ thể của binh sĩ đó bắt đầu run rẩy mãnh liệt, số giáp mềm trên người biến mất, những vết thương trên cơ thể trước đó mới bắt đầu từ từ lộ ra.
Vì vậy điểm yếu của bọn họ chính là sợ người khác dùng nội lực đánh vào vị trí tim. Sau này, nước Ngụy để tránh chiêu thức đó đã lựa chọn một đội có trái tim nằm bên phải, nhưng vẫn chẳng có gì tiến bộ trong công pháp thế mà nước Ngụy vẫn chìm trong sự vui mừng không dứt.
Không bao lâu sau hầu như đội quân Ngụy Vũ Tốt đều bị bại trận. Nước Ngụy không có đội quân này liền bị khinh thường. Nước Tần chiếm thành không khác gì hái hoa quả, trong vòng một tháng họ đã chiến được một nửa thành của nước Ngụy.
Sau đó đội quân Ngụy Vũ Tốt thần bí cũng biến mất. Nhưng một nghìn năm sau, trong xã hội hiện đại này lại xuất hiện cái gọi là công phu của Ngụy Vũ Tốt.
Điều đó chứng tỏ đã có người thoát được khỏi cuộc chiến năm xưa, chỉ có điều một nghìn năm sau, điểm yếu của công pháp này vẫn tồn tại. Hậu nhân chỉ biết hưởng thụ công pháp do người đi trước để lại mà không chịu động não đi hoàn thiện nó.
May mà trước đây Trương Phong thích nghiên cứu trong Tàng Kinh Các, nếu không hôm nay có đánh đến chết thì hắn cũng không biết phải hóa giải công pháp này thế nào.
“Mấy đứa còn đứng ngây ra đó làm gì! Xông lên đi chứ!”, người đàn ông lực lưỡng gầm lên với đám hành thi.
“Nếu mà không lấy được Hỏa Linh Châu thì mấy đứa ăn nói kiểu gì với Tổ Thi, tới lúc đó cũng chỉ có con đường chết mà thôi!”
Mấy tên hành thi nhìn nhau cười lạnh lùng.
“Xì! Chẳng phải vẫn phải dựa vào chúng tôi sao. Lúc trước còn tưởng ông lợi hại lắm, thật không ngờ bị hóa giải chỉ với đúng một chưởng, đúng là phế vật!”
“Chứ còn gì! Còn khinh thường phái Cản Thi bọn tôi, tôi thấy Thiết Giáp Môn các người cũng thường thôi!”
“Đừng nhiều lời với ông ta nữa, chúng ta lấy đồ rồi về!”
“…”
Người đàn ông trung niên đã bị Trương Phong phá hủy lớp giáp mềm thì giờ cũng chẳng còn gì đáng lo ngại nữa.
Đám hành thi đối với một đạo sĩ chuyên trừ mà diệt tà như Trương Phong thì đúng là chuyện thường ngày ở huyện.
May mà lúc từ Nam Khương trở về hắn đã kịp nghỉ ngơi, hơn nữa cũng đã chuẩn bị thêm số phù giấy trước đó dùng hết.
Hắn lấy từ trong túi ra hai tờ bùa dán lên cánh tay: “Thái thượng lão quân, ứng biến không ngừng, cấp cấp như luật lệnh!”