Gọi là ma quỷ đúng là chẳng lịch sự gì cả!
Vạn Vân Thanh quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên, sau đó cười khinh bỉ với Mạc Phong: “Cút xa một chút, người phụ nữ của anh cơ à? Với bộ dạng nhà quê như anh, chẳng có chút tài cán gì chỉ giỏi chém gió thôi! Mau ra ngoài, đừng có làm chậm trễ chuyện tốt của ông đây!”
“Xem ra anh có vẻ bị người khác coi thường quá nhỉ!”, Thương Hồng mỉm cười quay qua nhìn Mạc Phong.
…
Lúc này ở phía trước.
Nhược Hi đang nhận tiền và giao hàng cho khách.
Đúng lúc này.
Rầm!
Một bóng người từ trong thang máy bay ra ngoài và ngã ngay giữa đại sảnh.
“Con trai!”, Vạn Phúc Lộ kinh hãi hô lên, người bay ra chính là Vạn Thanh Vân – con trai ông ta.
Trước đó thằng bé nói là đi nhà vệ sinh, sao giờ lại bay từ thang máy ra thế này?
Vạn Thanh Vân ôm ngực, toàn thân co giật: “Bố! Cứu con!”
“Ai dám đánh con tôi! Ai?”
Cộp, cộp, cộp!
Mạc Phong đi giày da từ trên tầng hai bước xuống. Anh nói giọng thản nhiên: “Là tôi!”
“Thằng nhóc! Mẹ kiếp dám đánh con trai tôi, tôi sẽ không để cậu yên đâu. Ông chủ ở đây đâu? Xảy ra chuyện ở địa bàn của mình, lẽ nào không có lấy một lời giải thích sao?”, Vạn Phúc Lộ tức giận quát tháo.
Mọi người tới đây đã lâu nhưng không hề thấy người quản lý thực sự. Dù Thương Hồng luôn xuất hiện trong tầm mắt mọi người nhưng cô cũng chỉ là người nhận lệnh chứ không phải sếp thực thụ!
“Tìm ông chủ à? Anh ấy chính là ông chủ đấy!”, Thương Hồng thong dong bước xuống từ tầng hai với nụ cười dịu dàng.
Cả hiện trường xôn xao.
Trẻ thế này mà đã làm sếp rồi sao?
Có thế đưa ra nhiều dược liệu như thế này, còn có cả đan dược thượng đẳng và quan trọng nhất là tạo được mối quan hệ với cả nhà họ Diệp đã khiến không ít người nghĩ rằng ông chủ của nơi đây phải là một nhân vật tài ba tầm năm, sáu mươi tuổi. Vì chỉ có ở tuổi đó mới có đủ năng lực, kinh nghiệm, thế lực và các mối quan hệ mà thôi.
Thế nhưng nhìn mà xem, dù Mạc Phong trông khá ra dáng nhưng mà còn trẻ quá.
Nhìn anh cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi. Lấy ở đâu ra cái năng lực lớn như vậy.
“Đừng nói nhảm, cậu ta là sếp sao? Sao không nói là Giang Hải này là của cậu ta luôn đi?”, Vạn Phúc Lộ cười lạnh lùng với vẻ khinh thường.
Thương Hồng cũng nở nụ cười xấu xa: “Ông chủ Vạn cũng thật lợi hại, đến điều đó mà ông cũng biết! Giang Hải đúng là do anh ấy quyết định đấy!”
“Cái gì…”
Mạc Phong liếc nhìn ông ta với vẻ điềm đạm: “Ném hai bố con họ ra ngoài. Từ nay về sau nhà họ Vạn không được phép xuất hiện ở Giang Hải nữa! Gia tộc như vậy không xứng để hợp tác với tôi!”
Lúc này bảo vệ trong câu lạc bộ lập tức bước tới. Người khác không tin Mạc Phong nhưng những người bảo vệ này thì không thể nào giả vờ không biết anh được.
Hơn nữa phần lớn họ đều do Đàm Lão Bát lựa chọn nên nhận ra Mạc Phong cũng không có gì kỳ lạ.
“Thằng nhóc! Thử động vào đây xem!”, Vạn Phúc Lộ chỉ thẳng vào anh và gầm lên. Sau đó ông ta quay qua nhìn Châu Nhược Niên với vẻ cầu xin.
Ông ta chỉ biết nhà họ Châu rất có địa vị ở Giang Hải mà không biết giờ đây đến nhà họ Châu cũng phải dựa vào Mạc Phong để kiếm ăn!
Bất động sản không dễ làm nên đành phải dựa vào dược liệu. Buổi đấu gia hôm nay do Mạc Phong tổ chức mang lại lợi ích rất lớn cho cả ba gia tộc ở Giang Hải.
Vậy thì sao có thể vì một nhà họ Vạn ở Kiềm Giang mà lật mặt với Mạc Phong được.
“Lôi ra ngoài!”, Mạc Phong quát lên như sấm rền.
“Vâng!”
Mấy tên bảo vệ lập tức một trái một phải lôi bố con ông ta ra ngoài.
“Sếp Châu! Châu Nhược Niên! Cứu tôi!”, Vạn Phúc Lộ bị kéo lết trên mặt đất, gầm lên với dáng vẻ chật vật.
Nhà họ Vạn cũng được coi là gia tộc có thế lực ở Kiềm Giang, và cũng là gia tộc hạng hai so với ở Giang Hải.
Th ế nhưng giờ đây bị người ta lôi xềnh xệch thế này thì sau này biết sống thế nào?
Cộp.
Châu Nhược Niên chậm rãi đứng dậy.
Đám đông nhìn ông ta chăm chăm không dám chớp mắt.
“Ôi trời! Cuối cùng nhà họ Châu cũng ra tay rồi!”
“Nghe nói nhà họ Châu và nhà họ Vạn có hợp tác kinh doanh, nên chắc chắn sẽ ra tay giúp họ thôi!”
“Nhưng sao tôi nghe nói mối quan hệ giữa nhà họ Châu với cậu nhóc kia cũng không tệ. Xem thế nào! Không chừng hôm nay nhà họ Vạn lại gặp xui xẻo thật”.
“…”
Mấy bảo vệ quay lại nhìn Mạc Phong, thấy anh không nói gì bọn họ bèn buông hai người kia ra.
Anh cũng muốn xem xem rốt cuộc Châu Nhược Niên sẽ lựa chọn như thế nào. Trọng ai khinh ai chỉ cần nhìn liếc qua là biết ngay.
“Sếp Châu! Hai nhà chúng ta đã hợp tác bao năm nay, hơn nữa đây lại đang là Giang Hải, ông nhất định phải giúp tôi!”, Vạn Phúc Lộ nhìn Mạc Phong với vẻ thù địch, sau đó quay qua cầu cứu Châu Nhược Niên.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ là…
Rầm!
Châu Nhược Niên cầm chai rượu trên bàn đổ lên đầu Vạn Phúc Lộ.
“Mắc sai lầm thì phải chịu trừng phạt, từ nay về sau giao dịch giữa hai nhà chấm dứt tại đây, lôi ra ngoài đi!”
Ông ta quay đầu khom mình nói với Mạc Phong bằng giọng cung kính: “Người anh em Mạc Phong, sau này tôi nhất định sẽ vạch rõ ranh giới với loại người như bọn họ! Tôi và họ chỉ là đối tác, mong cậu lượng thứ!”
“Chú Châu khách sáo rồi. Tôi cũng chỉ bàn chuyện làm ăn và muốn kinh doanh yên ổn ở Giang Hải thôi. Đều là bạn của tôi cả, tôi cũng chỉ có một mục tiêu duy nhất là kiếm tiền! Và giúp mọi người cùng kiếm tiền!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Đang âu sầu không biết làm thế nào để xây dựng hình tượng thì kết quả là Vạn Thanh Vân đã đụng phải họng súng.
Cộng thêm với thái độ vừa nãy của Châu Nhược Niên đã khiến cho hình ảnh của Mạc Phong được thiết lập trong mắt đám đông. Điều này cũng có lợi cho việc anh kinh doanh sau này, ít nhất là không vì anh quá trẻ mà họ dám giở trò sau lưng anh.
Mạc Phong cũng giới thiệu sơ qua về vấn đề dược liệu. Ở Giang Hải có ba đại lý lớn, còn việc muốn hợp tác với nhà nào thì mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình.
Hơn nữa Diệp Đông Thanh cũng đã nêu rõ, sau này nhà họ Diệp sẽ cung cấp liên tục dược liệu vào thị trường Giang Hải, điều này càng khiến những người ngồi dưới cảm thấy tin tưởng.
Đến cả nhà họ Diệp cũng đã lên tiếng thì họ sẽ không còn lo lắng về chất lượng của dược liệu nữa.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Châu Nhược Niên lẳng lặng cầm cặp rời đi, có lẽ thời gian gần đây ông ta đã học được cách khiêm nhường, không còn vẻ 'bố đời mẹ thiên hạ' như trước nữa.
“Chú Châu, đợi đã!”, Mạc Phong chạy từ trong đại sảnh ra.
Châu Nhược Niên vội quay lại nhìn thì thấy anh đã đuổi tới nơi bèn vội vàng giấu cỏ Lưỡi Rồng ra phía sau như sợ Mạc Phong sẽ nhìn thấy.
“Người anh em. Không…không phải cậu muốn cỏ Lưỡi Rồng của tôi đấy chứ? Không giấu gì cậu tôi mua cho con trai tôi trị bệnh. Vì không đứng được dậy nên nó bắt đầu tuyệt thực rồi!”, ông ta nhìn Mạc Phong với vẻ khẩn cầu.
Nghe thấy vậy Mạc Phong bỗng cười xùy: “Trong mắt ông tôi là người hung ác nhìn thấy đồ tốt là muốn tranh giành với người khác như vậy sao?”
“Không phải sao?”
“…”