"Đã là kẻ đột nhập, đương nhiên sẽ bị tống vào ngục! Chỉ có người đẹp trai mới có thể vào ngục, người xấu xí chỉ có thể bị trói ở cột đá bên ngoài cho chó hoang ăn!", Diệm Phi nghiêng đầu cười xấu xa.
Nụ cười này có chút kỳ quái, nụ cười của cô gái này quả là quái dị.
Khiến người ta nhìn thấy cả người đều sẽ run lên, Trương Phong nhanh chóng quay đầu nhìn Mạc Phong, trầm giọng nói: "Anh Mạc, anh không phải là chúa tán gái sao? Nhỏ này tôi chịu rồi, đến lượt anh đấy! Anh khiến cô ta yêu anh đi, thế không phải chúng ta sẽ được thả sao?!"
“Não cậu bị úng nước hả? Đừng nói nhảm nữa?”, Mạc Phong giơ chân đạp cho hắn một cái.
"..."
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng đến một nơi tương tự như cung điện.
Sau khi mấy người được áp giải ra khỏi xe, Trương Phong và những người khác bị tách khỏi Mạc Phong.
"Này! Cô đưa họ đi đâu vậy ?!", Mạc Phong ngẩng đầu nhìn Diệm Phi ở trước mặt mình, hét lên.
Cô ấy chỉ hơi quay đầu lại, cười lạnh: "Đừng lo, tôi sẽ không để bọn họ chết đâu".
"Thế cô dẫn tôi đi đâu vậy?!"
"Về phòng ngủ của tôi!"
"..."
Mạc Phong không khỏi lập tức dừng bước, hóa ra căn nhà giống như cung điện này lại là nơi cô ấy ở.
Chả nhẽ cô gái này trúng tiếng sét ái tình với mình rồi? !
Sao có cảm giác hơi vớ vẩn! Sức hấp dẫn của mình lớn đến vậy sao? !
"Tôi là người nghiêm túc! Bán thân nhưng không bán nghệ!", Mạc Phong nói nhanh, lấy hai tay che quần áo.
Nhưng vội lắc đầu: "Không! Là bán nghệ không bán thân!"
Diệm Phi quay đầu lại cười tủm tỉm nói: "Hài hước ghê, anh đang nghĩ gì vậy?! Tôi bảo anh đến phòng ngủ của tôi là muốn anh làm chút chuyện!"
“Cô nam quả nữ, có mà cô muốn làm chuyện đó ấy?!", Mạc Phong nhướn mày chế nhạo.
Nhưng Mạc Phong vẫn đi theo cô ấy vào đại sảnh, tuy không có đèn nhưng xung quanh vẫn sáng trưng.
Diệm Phi dường như nhìn ra được sự thắc mắc trong lòng anh, liền giải thích: "Anh tò mò tại sao không có đèn như bên ngoài các anh mà đại sảnh lại sáng như vậy đúng không?!"
"Cô muốn nói thì nói đi, úp úp mở mở!"
"Là bởi vì Nam Khương có một loại đá có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời vào ban ngày và tỏa ra ánh sáng vào ban đêm, cho nên so với đèn điện ở thế giới bên ngoài các anh thì còn tiết kiệm điện hơn đấy".
"..."
Mạc Phong cũng khẽ gật đầu, đừng thấy trong thôn tương đối lạc hậu thế, nhiều thứ quả thực còn cao cấp hơn so với bên ngoài đấy, loại đá này không chỉ tiết kiệm năng lượng, còn không gây ô nhiễm môi trường.
Đi mãi đến một căn phòng.
Có một cô bé đang ngủ bên trong, chỉ khoảng mười tuổi, nhưng môi cô ấy thâm đen, dường như bị trúng độc.
"Đây là em gái tôi! Tôi biết anh biết y thuật. Cô gái kia đã nói với tôi rằng anh đã giúp cô ấy chữa lành mắt, vì vậy..."
Cô ấy chưa kịp nói xong, Mạc Phong đã cười ngượng ngùng: "Vậy là cô muốn tôi chữa bệnh giúp cô sao?!"