Hứa Chí Minh tưởng rằng Mạc Phong sẽ phải đi cầu cứu anh ta, xin anh ta sẽ không quấy rầy mình nữa.
Đường đường là Minh Vương số một mà phải cúi người vì một đấu gạo sao? Hơn nữa còn là một kẻ vô liêm sỉ?
Nực cười hơn là một gia tộc lớn của Tây Nam như nhà họ Hứa mà phải giở mấy cái trò vặt vãnh như thế này cơ à?
Nếu anh ta đường đường chính chính đấu với Mạc Phong thì anh còn coi anh ta là một nam tử hán.
“Quay về nói với Hứa Chí Minh, nếu còn dám giở thủ đoạn với tôi thì tôi sẽ lật tung cả nhà họ Hứa lên đấy! Tôi mà không vui thì nhà họ Hứa tồn tại ở cái đất Tây Nam này cũng không có ý nghĩa gì đâu! Hiểu chưa?”, Mạc Phong chắp tay sau lưng, giọng điệu bình thản nhưng chứa đựng sát khí.
Chỉ một từ thôi. Đó là ngông!
Nhà họ Hứa là gia tộc đã tồn tại hàng trăm năm. Nếu anh không vui thì họ sẽ không còn giá trị ở Tây Nam nữa thật sao?
Đã bao năm qua đi nhưng khí thế của loài rồng toát ra từ người anh vẫn không hề biến mất. Giống như cả thế giới đều bị anh giẫm dưới chân vậy.
Đàm Lão Bát nhìn bọn họ với vẻ tức giận: “Cậu Mạc, khi nào thì ra tay? Tôi chỉ cần vài phút là có thể xử lý đám cha nội này cho cậu!”
“Được rồi. Đừng giống như thổ phỉ thế. Bình tĩnh lại! Chúng ta là thương nhân, mọi chuyện đều phải vì tiền mà cân nhắc. Ông hiểu không?”, Mạc Phong nhướn mày.
Cha nội này cũng là kẻ cáo già. Đương nhiên trước đó ông ta chỉ hù dọa đám người kia thôi. Dù Mạc Phong có bắt Đàm Lão Bát làm thật thì ông cũng không dám.
Anh nói Thương Hồng bồi thường cho mỗi người ba mươi nghìn tệ tiền tổn thất về mặt tinh thần. Như vậy mấy chục người cũng đã là hơn một triệu tệ bị mất trắng.
Nhưng hiện tại hơn một triệu tệ đối với Mạc Phong không là gì. Đợi đến khi tài sản của anh ở Ma Đô được đưa vào sử dụng thì giá trị của anh sẽ tăng lên tới hàng trăm tỉ tệ.
Và dù hiện tại anh vẫn chưa được coi là kẻ hào phú bậc nhất nhưng khi tài sản cá nhân vượt qua con số trăm tỉ tệ là cũng được xếp vào tầng lớp cao cấp của Hoa Hạ rồi.
Người đàn ông trung niên mặc áo sơ bước lên trước cười khổ: “Cậu Mạc, vậy…sau này chúng tôi còn có thể buôn bán dược liệu nữa không? Còn có thể nhập dược liệu với giá như bây giờ không?”
“Trước đây các ông là đại lý nên giá sẽ rẻ hơn. Còn giờ các ông đã tự hủy bỏ tư cách đó thì đương nhiên là không thể rẻ bằng rồi. Tuy nhiên, nếu các ông có thể nhập một lúc vài chục triệu tệ thì tôi có thể chiết khấu hai mươi phần trăm không thành vấn đề!”, Mạc Phong cười đắc ý.
Giờ anh đã nắm đằng chuôi. Đám người này cũng thuộc dạng đê tiện, vì trước đó anh đã để cho họ làm đại lý còn tận tình hỗ trợ mà cả đám cứ bới chuyện ra, đến khi hủy bỏ quyền đại lý rồi thì lại tỏ ra hối hận.
Mục đích Mạc Phong làm vậy cũng là để đám người này kết nối lại với khu vực Tây Bắc. Nếu họ muốn tiếp tục kinh doanh dược liệu thì chỉ có hai cách, một là tới Giang Hải tìm anh, hai là tới Tây Bắc tìm nhà họ Trần!
Việc dùng phản tư duy xử lý bọn họ có lẽ cũng là điều mà đám đông không ngờ. Ở xã hội này, muốn làm ăn kinh doanh thì phải có máu liều và bản lĩnh mới được.
Thương Hồng cũng phân phát tiền hỗ trợ cho bọn họ. Có người thì tức giận quay người bỏ đi luôn.