Mộ Dung Vân Long siết chặt ly rượu. Hai người này phối hợp đúng là một tổ lừa đảo siêu việt.
Thực ra người ta nói cũng đúng. Trước đó rẻ thì họ khinh thường, giờ vừa đắt lại vừa khó mua.
Reng reng reng.
Lúc này, điện thoại của Châu Nhược Niên đổ chuông. Ông ta vội vàng đi qua một bên nghe máy.
“Sếp Châu, tập đoàn Sài Thụy Yến Kinh muốn mua lại toàn bộ tài sản nhà họ Châu với giá ba mươi tỉ tệ, đang đợi tin tức từ sếp ạ!”
Reng reng reng.
Điện thoại của Mộ Dung Vân Long cũng đổ chuông.
“Thưa sếp, ngân hàng Thụy Sĩ lại đòi tiền khoản nợ. Nói nếu chúng ta không trả đúng thời hạn thì sẽ đưa tập đoàn vào danh sách đen!”
Reng reng reng.
Tiếp theo là đến điện thoại của Từ Mậu Thịnh. Nhìn biểu cảm của ông ta thì chắc chắn lại là ngân hàng gọi tới đòi nợ nữa.
Vay tiền ngân hàng thì chỉ cần trả đúng thời hạn là được. Nhưng nếu không đúng, thì vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng. Ban đầu họ sẽ gọi điện giục trả nợ.
Sau đó nếu để mất đi tín nhiệm thì họ sẽ thông báo cho tất cả các ngân hàng khác. Vì vậy chỉ cần bạn bất tín với một ngân hàng thì các ngân hàng khác cũng sẽ gây khó dễ cho bạn.
Giống như bọn họ, muốn vay tiền của mười mấy ngân hàng Giang Hải nhưng chẳng ai chịu cho vay. Bởi vì họ thấy cổ phiếu của cả ba nhà rớt giá, với tình hình như vậy nếu cho vay thì sao có thể thu hồi được nợ.
Nói cách khác, lúc thuận buồm xuôi gió thì ngân hàng sống chết cũng cho bạn vay. Nhưng ngay khi bạn rơi vào nghịch cảnh, không những không ai đưa tay ra giúp bạn mà có người còn đẩy bạn thêm một phát! Xã hội là vậy! Đó là thực tế.
Châu Nhược Niên lúc này hét vào điện thoại: "Các người nói với tập đoàn Sài Thuỵ là đi chết đi! Nhà họ Châu chúng tôi từ hôm nay đã sát nhập tập đoàn Đằng Long, trở thành công ty con, lập tức cho người gửi toàn bộ báo cáo tài chính của nhà họ Châu tới tổng công ty!”
Nói xong, ông ta tức giận cúp điện thoại, tập đoàn Sài Thuỵ là một công ty lớn của Yến Kinh, giá trị thị trường hiện tại rơi vào khoảng một trăm tỷ tệ, trên thực tế, nhà họ Châu vẫn có thực lực, dù sao ông ta đang sở hữu vị trí địa lý rất tốt, thành phố lớn Giang Hải này có nền kinh tế phát triển, chỉ là thời gian này bị ảnh hưởng nặng nề.
Chỉ cần sau này kinh tế khôi phục, nhà họ Châu nếu có vốn sẽ dễ dàng trở mình.
Vì vậy, tập đoàn Sài Thuỵ đã nhìn ra được điểm này, nếu không sẽ không dùng hai mươi ba mươi tỷ tệ để thu mua, nhưng người có đầu óc một chút thôi cũng sẽ không bán toàn bộ với giá này.
Châu Nhược Niên mới ngoài bốn mươi tuổi, là độ tuổi sung sức nên không thể dùng hai mươi ba mươi tỷ tệ để dưỡng lão được chứ? Làm như vậy thì chẳng phải cơ nghiệp trăm năm của nhà Châu bị ông ta phá huỷ hay sao?
“Ông nghĩ kĩ chưa?”, Mạc Phong chếch khoé miệng khẽ cười.