Nói xong anh đi thẳng lên tầng bảy. Vô địch thật cô đơn, đã lâu rồi anh không tìm được đối thủ nào như vậy. Nếu không phải là tinh linh thành tinh mấy trăm năm thì đúng là những người có thể khiến anh đánh một trận sung sướng đã ít lại càng ít.
Anh bước lên đỉnh tòa tháp, càng lên trên thì anh càng cảm nhận được luồng khí tức u ám, vắng lặng.
“Ha ha, thật không ngờ cậu lại dám lên thật!”
Một giọng nói vang vọng bốn phía, Mạc Phong nhìn xung quay: “Đã tới thì há tất phải trốn nhỉ!”
“Trốn? Ha ha, đúng là điếc không sợ súng, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy đấy!”
“…”
Vụt!
Bỗng nhiên, một người đàn ông quấn băng từ bóng tối bước ra. Hai tay người này còn cầm hai thanh kiếm
“Hắc Bạch Huyền Tiễn sao?”, Mạc Phong nhìn hai thanh kiếm với vẻ cảnh giác.
Đây là thanh kiếm xếp thứ hai trong cuốn sách mười thanh kiếm lớn. Vì là song kiếm nên chúng được xếp cùng nhau.
Có lẽ đây chính là trưởng lão Phong – một trong năm đại trưởng lão, là một người đàn ông để râu xồm xoàm, hơn nữa trông còn khá lôi thôi lếch thếch.
“Kiếm trong tay cậu là kiếm Tàn Uyên phải không?”
Mạc Phong vung thanh kiếm trong tay: “Đúng vậy!”
“Kiếm tốt!”
“Kiếm trong tay ông cũng không tệ mà! Hắc Bạch Huyền Tiễn trong Việt Vương Bát Kiếm. Tôi cứ tưởng nó thất truyền rồi, thật không ngờ lại được giấu ở Nam Khương.
“…”
Khuôn mặt già nua của trưởng lão Phong thật giống với Thường Vân Sam.
“Kiếm của cậu tốt nhưng không hấp thụ đủ máu! Thanh Hắc kiếm này của tôi vì báo thù đã giết 384 người rồi, còn thanh Bạch kiếm này đã giết chết 186 người!
Hắc Bạch Huyền Tiễn là hai thanh kiếm nồng nặc sát khí, nếu người sử dụng kiếm không đủ mạnh, chưa nói đến việc có cầm được hay không, rất có khả năng đã bị linh khí chảy bên trong làm cho bị thương.
Nhưng người này lại có thể sử dụng hai thanh kiếm hết sức thuần thục, chứng tỏ thực lực của ông ta rất khó lường, thảo nào Bạch Doanh bảo anh phải rời đi càng sớm càng tốt.
Nghe nói tổ tiên của ông ta một mình có thể giết ba mươi nghìn lính của nước Khương, được người đời truyền danh là “Kẻ tàn sát”!
Mạc Phong nhìn người trước mặt, sát khí của ông ta còn mạnh hơn cả anh.
Kích thích!
Anh cảm thấy hết sức kích thích!
"Ha ha, kiếm đúng là bạn của những kẻ sử dụng kiếm, nên tôi rất không thích máu bẩn của người khác dính trên đó", Mạc Phong cầm thanh kiếm trên tay, cười đầy lạnh lùng.
Trưởng lão Phong cầm thanh kiếm Bạch chĩa vào anh, bật cười nói: "Cậu rất mạnh, rất vừa ý tôi. Dùng máu của cậu hiến tế cho kiếm của tôi thì quá thích hợp rồi!"
"Ông ngông cuồng quá rồi đấy!"
Vù!