Mặc dù Mạc Phong cảm thấy mình cũng khá đẹp trai, nhưng còn rất nhiều người đẹp trai hơn anh. Cho nên anh không tự luyến đến mức cho rằng Bạch Như Nguyệt cũng thích mình.
Nói thật lòng, nếu luận về độ ưu tú thì Tư Đồ Yên kia quả thực còn hơn anh về nhiều mặt.
Ngoại trừ việc đánh không lại Mạc Phong ra thì có thể nói Tư Đồ Yên hơn anh về mọi mặt ấy chứ!
Dung mạo, thế lực, tiền tài, quyền lực!
Địa bàn của nhà Tư Đồ là vùng Quan Nội, Hắc Long Giang và Cát Lợi. Đừng thấy những tỉnh này ở gần biên giới mà coi thường, những nơi này có nguồn tài nguyên dồi dào. Vốn gia tộc Tư Đồ là quý tộc từ thời Mãn Thanh nên thế lực của họ ở cả vùng Quan Nội Quan Ngoại đều có.
Một trăm năm trở lại đây đều là quý tộc, cho nên nền giáo dục mà Tư Đồ Yên nhận được vượt xa so với Mạc Phong. Cho nên anh ta coi thường Mạc Phong âu cũng là điều dễ hiểu.
Mặc dù năm đó nhà họ Mạc phát triển hưng thịnh nhưng dù gì cũng chỉ là dĩ vãng.
Quân tử không nhắc chuyện quá khứ. Hổ phụ chắc gì đã sinh hổ tử.
Cho nên Mạc Phong thấy Bạch Như Nguyệt thích Tư Đồ Yên nghe còn có lý hơn là thích anh. Thực ra sâu bên trong, Mạc Phong vẫn có chút cảm giác rằng bản thân anh không xứng với cô.
Đã biết là mình không xứng thì anh cũng không cố với cao làm gì. Mặc dù anh đây hơi nghèo nhưng khí phách thì chẳng kém ai.
Nếu mà nói lần này Bạch Như Nguyệt đại náo Yến Kinh là vì anh thì bất kể người khác có tin hay không, bản thân Mạc Phong vẫn không thể tin nổi.
"Thiếu chủ, cậu đừng vội bác bỏ như vậy. Từ lần trước lúc cậu gặp cô chủ Bạch ở vùng giáp ranh giữa duyên hải và tỉnh Tô Giang, ánh mắt cô ấy nhìn cậu đặc biệt rất dịu dàng. Nhất là lúc thấy cậu bị thương nặng, cô ấy gần như bật khóc!", Sở Thiên Nam vỗ vỗ đầu như thể nhớ ra chuyện gì: "Hơn nữa, nghe nói ở Yến Kinh có rất nhiều người coi thiếu chủ như cái gai trong mắt. Có lẽ nào cô chủ Bạch đang xả giận giúp thiếu chủ?"
"Có khả năng lắm chứ! Mặc dù nhà họ Bạch rất mạnh, nhưng trước giờ luôn ở phe trung lập và tập trung làm ăn, vậy mà cuộc chiến thương mại lần này lại xảy ra đột ngột như vậy. Thiếu chủ mới va chạm với Yến Kinh không lâu thì đã xảy ra chuyện này. Nếu quả thực cô chủ Bạch vì thiếu chủ mà làm vậy thì đúng là quá đầu tư rồi!", Triệu Vô Cực cũng đứng bên cạnh phụ họa.
"..."
Hai người này anh một câu tôi một câu, nói qua nói lại khiến Mạc Phong cũng suýt tin. Anh cúi đầu im lặng lắng nghe mà không nói gì.
Lúc này Thương Hồng nãy giờ vẫn im lặng mới lên tiếng: "Thực ra cũng dễ hiểu thôi. Cô chủ Bạch làm nhiều chuyện như vậy cũng là vì anh!"
"Sao em lại nói vậy?", Mạc Phong nhìn Thương Hồng, hỏi với vẻ khó hiểu.
"Anh nghĩ mà xem, từ khi anh làm náo loạn vùng duyên hải đến giờ, thân phận bại lộ nên có biết bao nhiêu kẻ thù đã tìm đến tận cửa đúng không?"
Mạc Phong gật đầu, lần trước cả Tưởng Minh Xuyên cũng đã mò tới. Ít ra, nếu Tưởng Minh Xuyên này muốn ra tay với anh thì chắc chắn trước đó đã phải điều tra kỹ càng, có điều hắn chưa điều tra ra thông tin gì có giá trị mà thôi.
Khi hắn biết được Mạc Phong chính là hậu duệ của nhà họ Mạc năm xưa, hắn đã vô cùng nóng ruột chạy thẳng tới Giang Hải. Nhưng nếu sự báo thù của hắn chỉ dừng ở đó thì e là quá đơn giản.
Thương Hồng nói tiếp: "Nếu như Yến Kinh đại loạn thì chẳng phải những kẻ đó sẽ chẳng có thời gian đâu mà chạy tới tìm anh sao?"
"Ý em là... Bạch Như Nguyệt đang giúp anh kéo dài thời gian?", Mạc Phong như bừng tình, kinh ngạc hỏi lại Thương Hồng.
Thương Hồng chỉ khẽ gật đầu đáp: "Có thể hiểu như vậy, cho nên anh phải tranh thủ khoảng thời gian này để trở nên ngày càng lớn mạnh, lớn mạnh đến mức không ai có thể động tới! Chỉ cần anh có thể đứng vững thì dần dần sản nghiệp năm xưa sẽ được khôi phục!"
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên nghe vậy thì cũng vô cùng kích động, như thế lại được thấy cảnh tượng huy hoàng của nhà họ Mạc năm xưa.
"Chỉ cần triệu hồi lại được các cao thủ năm xưa thì ngày làm chủ thiên hạ của thiếu chủ ắt sẽ tới!", hai người họ đồng thanh nói.
Nhưng gương mặt Mạc Phong lúc này lại vô cùng đăm chiêu, anh khẽ thở dài.
Làm chủ thiên hạ, nói thì dễ nhưng một khi có được nó trong tay rồi có chắc sẽ giữ chặt được nó không?
Thiên hạ rộng lớn như vậy nếu chỉ do một mình anh cai quản thì thật là phản tự nhiên, cuộc sống của anh khi đó chắc sẽ rất ngột ngạt. Mạc Phong muốn sống cuộc đời tự do, có thể đi đây đi đó chứ không phải một năm bốn mùa nhốt mình trong phòng xử lý công việc.
Nếu anh nỗ lực vì một cuộc sống trăm nghìn ngày như một như vậy thì còn có nghĩa lý gì nữa?