"Có phải em tỏ tình sớm quá không ạ? Em biết là không đủ giỏi giang, nhưng anh có thể đừng ghét em được không",
dứt lời, đôi mắt đẹp của Tống Giai Âm bỗng lăn dài từng hạt nước mắt.
Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô ấy khiến anh thực sự muốn ôm cô ấy vào lòng mà vỗ về.
Nữ thần mà biết bao cánh đàn ông mơ ước cũng không có được, lại khiêm tốn như vậy trước Mạc Phong.
Mạc Phong vội vàng lắc đầu, cười nói:
"Không phải đâu, em rất giỏi, nếu nói đến việc không xứng, thì anh mới là người không xứng với em! Chỉ là anh còn quá nhiều việc phải giải quyết..."
"Không sao đâu. Em sẽ đợi!", Tống Giai Âm buột miệng nói, không chút do dự.
Đôi mắt lưỡi liềm tròn xoe của cô ấy chớp chớp như biết nói, vẻ mặt đáng thương khiến người khác không kìm được lòng mà thương xót.
Một lát sau, xe đã chạy đến một khu dân cư nhỏ, xung quanh quả nhiên khá hoang vui, khắp nơi đều có công trường, thậm chí trong bán kính vài kilomet cũng không thấy ai cả, mà chưa nói đến việc không nhìn thấy ai, đến cả một chiếc xe hơi cũng không có.
"Em sống ở đây? Hoang vắng quá đấy, ngày mai anh sẽ nhờ Đàm Lão Bát tìm giúp một phòng trong thành phố, đặt phòng rồi em chuyển qua đó ở luôn đi",
Mạc Phong nhìn quanh và trầm giọng nói.
Ở đây có rất nhiều nhà đang xây dở, không phải là không có ai ở đó mà thi thoảng vẫn có lác đác một hai bóng người qua lại, trên con phố dài như vậy chỉ có một cửa hàng nhỏ.
Khu mới ở Giang Nam là vùng ngoại ô của Giang Hải, đây là một khu phát triển kinh tế mới được khai phá, nếu có thể phát triển mạnh mẽ thì thật tuyệt vời.
Nhưng hiện tại, nếu muốn khai phá khu này thì ít nhất cũng phải mười năm, khu đô thị vẫn còn nhiều nơi đang chờ khai phá, hơn nữa vẫn chưa có chủ đầu tư.
Về cơ bản, khu vực này không khác nào một thành phố chết. Xung quanh vẫn còn vô số mảnh đất hoang vu chưa được khai hoang.
Anh cũng thực sự ngưỡng mộ Tống Giai Âm, một cô gái nhỏ bé lại có gan sống ở một nơi xa xôi thế này, vừa xinh đẹp lại vừa thích làm thêm giờ ở công ty, nếu có chuyện gì xảy ra thì Mạc Phong hối hận chết mất.
“Ở đây hơi vắng vẻ, nhưng sống ổn mà!”,
Tống Giai Âm ôm vai, thì thào nói, giọng cô ấy có chút gấp gáp, rõ ràng là đang nhịn đau không muốn kêu lên.
Mạc Phong đương nhiên nhận ra, anh vội vàng đạp chân ga, phóng xe vào trong khu dân cư nhỏ.
"Anh ôm em lên!"
Anh mở cửa xe, mặc kệ Tống Giai Âm có đồng ý hay không mà ôm cô lên tầng.
Khi bước vào thang máy, anh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, có vẻ như quen biết với Tống Giai Âm, bà ta nhìn thấy vết thương của cô ấy liền vội hỏi:
"Tiểu Âm, cháu sao vậy?"
“Cô Vương, cháu không cẩn thận bị ngã, vai chảy máu nên phải băng bó lại ạ”,
Tống Giai Âm lễ phép gật đầu, giãy dụa muốn xuống, nhưng lại bị Mạc Phong ôm chặt trên tay.
Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn Mạc Phong, ngay lúc đó, ánh mắt chợt loé lên vẻ lạnh lẽo, nhưng cũng nhanh chóng biết mất.
Bà ta ngượng ngùng cười nói:
"Cậu là... đồng nghiệp của con bé sao?"
“Không, đây là bạn trai cháu ạ”,
Tống Giai Âm vòng tay qua cổ Mạc Phong, hôn lên mặt anh một cách thân mật.
"Bạn trai? Cô nói này Tiểu Âm, mấy cậu đẹp trai toàn là lừa đảo không đấy, hơn nữa cô thấy cậu ta chắc cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi. Nói không ngoa chứ cậu ta thực sự không xứng với cháu. Cháu trai cô phù hợp hơn đó, cậu ấy lái xe sang, hơn sáu trăm nghìn tệ cơ. Cháu yêu cậu ấy thì đâu phải vất vả như vậy chứ! Sống một mình đã không dễ dàng, lại còn phải nuôi thêm một thằng trai bao!"
"..."
Chắc bà ta lại tưởng Mạc Phong là trai bao rồi! Mặc dù quần áo của Tống Giai Âm trông rẻ tiền nhưng khí chất của cô ấy lại toả ra rất rõ.
Mặc dù quần áo của Mạc Phong đắt tiền nhưng bình thường anh không chăm chút, ngoài vết sẹo do đánh nhau để lại, còn có vết dao cứa phải ở trên vai và bụng dưới.