Nghe thấy vậy Mạc Phong không khỏi co giật khóe miệng. Mẹ kiếp trong đầu cô ta đang nghĩ gì vậy!
Diệp Đông Lâm lái xe tơí thành phố ẩm thực rồi dừng lại.
“Đây là nơi có toàn bộ đồ ăn vặt của Bắc Khâu! Muốn mua gì thì mau mua!”
Mạc Phong sà tới cười đểu: “Cô Diệp trả tiền phải không?”
“Biến! Nghĩ ngon nhỉ!”, Diệp Đông Lâm liếc mắt đầy tức giận.
Quả nhiên những ai xinh đẹp thì làm gì cũng đúng, đến giận cũng vô cùng đáng yêu.
Khó khăn lắm mới tới Bắc Khâu một chuyến, đương nhiên phải mang đặc sản về, ngoài mua vịt sốt tương thì thịt dê xiên cũng rất nổi tiếng.
Dân tộc Khương từ hàng trăm năm trước đã là dân du mục. Vì vậy thịt dê ở khu vực này rất mềm và tươi, tới Bắc Khâu mà không ăn thịt dê thì không khác gì chưa tới.
Mạc Phong xách một túi lớn. Vịt sốt tương được hút chân không, tay anh còn cầm thêm một xiên thịt dê.
“Đồ ăn rác ăn nhiều cẩn thận mắc bệnh nan y đấy!”, Diệp Đông Lâm đứng một bên liếc nhìn với vẻ hờ hững.
“Thơm quá!”
Anh đứng bên cạnh Diệp Đông Lâm cắn một miếng thịt dê miếng dê nướng vàng óng đưa vào miệng khiến cô vô thức nuốt nước bọt.
Còn nhớ khi Diệp Đông Thanh mới tới Giang Hải cũng không ăn gì, sau đó thì ăn rất vui vẻ.
“Ăn một xiên nào!”, Mạc Phong nhướn mày cười đểu.
Cô quay đầu đi với vẻ kiêu kỳ: “Tôi nói là không ăn đồ ăn rác mà…ờ, thơm ghê!”
Khi cô vừa há miệng ra thì Mạc Phong đã nhét xiên thịt nướng vào miệng cô.
Không ăn đường thì không bao giờ biết được vị ngọt của đường. Không đụng tình cảm thì không bao giờ biết được thế nào là yêu thương!
Miếng thịt dê đảo qua đảo lại trong miệng cô, vị thịt mềm mướt thấm vào từng vị giác.
“Tôi muốn ăn nữa!”, Diệp Đông Lâm liếm môi nhìn Mạc Phong.
Anh cười đểu nhướn mày: “Ai vừa nói là rác không ăn nhỉ!”
“Bớt thừa thãi! Cô đây muốn ăn mà ngăn cản à!”
Nói xong cô cướp xiên thịt trong tay Mạc Phong, vì sợ nước thịt dây lên quần áo nên cứ ngửa mặt lên trời, ngồi xồm bên đường mà ăn nhồm nhoàm.
Thế này nào còn hình tượng của một cô tiểu thư nhà họ Diệp, thực ra ai cũng có những điểm không hoàn hảo, hoàn hảo thì đã không phải là người mà là thần rồi!
Chúng ta chỉ là những người bình thường, chỉ có điều những người giàu hơn một chút, có những người nghèo hơn một chút. Trong những tình huống bắt buộc thì mới phải tỏ ra là người hoàn hảo mà thôi.
Giống như Diệp Đông Lâm, thi thoảng cô phải bắt mình đóng vai cô gái mạnh mẽ, đi bất cứ đâu cũng phải giữ thể diện cho nhà họ Diệp.
Lúc này Mạc Phong lại mua thêm một bát canh chua: “Thử thứ này không.
“Đây là gì?”, Diệp Đông Lâm ăn nhồm nhoàm khiến Mạc Phong cười gập cả người.
Anh lấy giấy khẽ lau miệng cô: “Đứng im, cẩn thận không dầu mỡ dính vào người, lớn thế này rồi mà ăn dính đầy miệng!”
“Cần…anh quan tâm à! Không được nói ra ngoài!”
“Rồi rồi, tôi không nói, coi như chưa xảy ra chuyện gì!”
“…”
Diệp Đông Lâm nhận lấy bát canh chua, ngửa mặt lên ăn với vẻ hưởng thụ, có lẽ mấy chục năm rồi cô chưa được trải qua cảm giác như thế!”
Vậy mới là đồ ăn ngon! Vừa chua vừa cay khiến người ăn không thể cưỡng lại được.
Diệp Đông Lâm thấy anh cứ nhìn mình thì tưởng anh định tranh đồ ăn với cô nên lấy tay chắn ngang.
Phụt…
“Cô né cái gì? Tôi có tranh đồ ăn với cô đâu! Đường đường là đại tiểu thư mà ăn bát canh chua cũng vui mừng đến vậy cơ à!”, Mạc Phong cười sảng khoái.
Cô trợn mắt nhìn anh: “Buổi tối là anh biết ngay thôi!”
“Tối sao!”
“…”
Vụt!
Một chiếc xe phóng vọt qua vũng nước ngay bên cạnh
Rào rào!
“Cẩn thận!”, Mạc Phong hô lên.
Anh đưa tay ra chắn trước mặt cô. Anh thề là không hề định thể hiện mà hoàn toàn là phản ứng tự nhiên.
Rào.
Nước bẩn bắn hết lên người Mạc Phong, Diệp Đông Lâm giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi nép vào ngực anh, hai tay vẫn còn bưng bát canh chua.
“Không sao chứ!”, Mạc Phong cúi nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng mình.
Lúc này Diệp Đông Lâm mới hoàn hồn và vội vàng lùi lại vài bước: “Đừng tưởng anh chắn nước cho tôi thì tôi sẽ có thiện cảm voứi anh, đừng nói là chắn nước, dù có chắn đạn thì anh cũng chỉ là một kẻ đào hoa mà thôi.
“…”
Bỗng nhiên Mạc Phong có cảm giác muốn chinh phục.
Ông nội nó!
Giúp cô chắn nước, cô không cảm ơn thì thôi lại còn làm ra vẻ à.
Xì!
Chiếc xe đỗ lại bên ddường, cửa xe mở ra nhưng không thấy mặt người đâu mà chỉ thấy một điếu xì gà xuất hiện.
Một thanh niên hơi gầy mặc áo sơ mi trắng bước xuống, tay còn ôm một cô gái khác và luồn cánh tay vào trong váy cô gái kia.
Chơi gái ở trong phòng thì không ai nói làm gì, đằng này giữa nơi công cộng chẳng chú ý đến hình tượng khiến Mạc Phong cảm thấy ác cảm với người thanh niên này.
“Ô, tôi tưởng là ai cơ, hóa ra là cô cả nhà họ Diệp, nhà họ Diệp phá sản rồi à? Nghèo tới mức phải ăn đồ giá rẻ như thế này sao? Ha ha ha, cô có thiếu tiền không, cần bao nhiêu chỉ cần cô nói là xong mà!”, người thanh niên ngậm điếu xì gà vỗ ngực cười lớn tiếng.
Tình huống này khiến không ít người quay qua chú ý tới Diệp Đông Lâm.
Dù sao một người nổi tiếng như cô thi thoảng cũng xuất hiện trên tivi, hơn nữa Diệp Đông Lâm còn là khách mời của chương trình nổi tiếng ở Yến Kinh, đó là một kênh thông tin toàn quốc. Với dung mạo xinh xắn thoát tục của cô cùng với khí chất ngời ngời đã khiến không ít người có ấn tượng sâu sắc.
“Đúng vậy, đây chính là cô Diệp, tôi từng thấy cô ấy trên chương trình Mango TV!”
“Luôn biết cô Diệp ở cùng thành phố với mình, nhưng sống ở Bắc Khâu mấy chục năm mà chưa một lần gặp mặt, xem ra cô Diệp khá giản dị!”
“Chẳng phải sao, nếu tôi mà xinh xắn như cô ấy thì tôi sẽ cho cả thế giới này biết tới sự tồn tại của mình!”
“Nhưng nói cũng phải, dù gì nhà họ Diệp cũng là gia tộc nhất nhì ở tỉnh Mạc Bắc, cô Diệp sao lại tới những nơi như thế này chứ?, muốn ăn gì có lẽ là gọi đầu bếp sẽ có ngay mà!”
“Sao anh chỉ chú ý đến ăn mà không để ý tới người đàn ông bên cạnh cô ấy chứ?”
“Không phải chứ, nghe nói cô Diệp từ chối rất nhiều công tử, sao lại thích một người như này được, nhìn không giống người có tiền, lẽ nào là vì anh ta trông đẹp trai sao?”
“Ha ha ha! Có khả năng, con gái mà, mọi người biết rồi đấy!
“…”