“Nghe giọng của cậu có lẽ không phải là người vùng biển, cũng không phải là người của thành phố Long Môn. Cậu nhóc tới từ đâu vậy?”, ông cụ Lục đanh mặt, nhìn anh với vẻ cảnh giác.
Mạc Phong cũng trả lời lại bằng giọng thản nhiên: “Giang Hải!”
“Giang Hải? Một nơi tốt đấy. Người tới từ thành phố có khác, khí chất bất phàm! Cố gắng nỗ lực nhé, cậu có tiền đồ vô lượng đấy!”
Ông ta nói khách sáo vài câu rồi đi về phía Tống Thi Vũ. Ông ta ngồi xuống bên đầu giường, đưa tay ra sờ trán cô: “Hơi sốt, hay là thế này, đợi lát nữa chôn cất xong ông nội em, tôi đưa em tới chỗ tôi nhé! Lúc trước tôi đã đặc biệt mời được vài ngự y cung đình, có thể kiểm tra xem rốt cuộc em bị làm sao và kê thuốc cho em!”
“Không cần đâu, tôi không sao! Chẳng qua là mệt quá. Hay là ông Lục ra ngoài được không? Tôi muốn nghỉ ngơi một chút!”, Tống Thi Vũ mím đôi môi khô can, khẽ nói.
Mặc dù cực kỳ không thích ông già này nhưng cô cũng không thể biểu hiện quá lộ liễu.
Ông cụ Lục cười với vẻ ngượng ngùng: “Vậy được…vậy tôi ra ngoài nhé. Em nghỉ ngơi đi. Lát nữa tới giờ mai táng tôi sẽ tới gọi em!”
Nói xong ông ta đứng dậy và liếc nhìn Tống Tư Tư cùng Mạc Phong đang đứng ở phía sau: “Hai người cũng ra ngoài đi, để cô ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi. Chắc chắn là hai ngày qua cô ấy đã thức trắng rồi. Cái tên Tống Thanh Sơn này, tôi phải chỉnh đốn ông ta một trận ra trò mới được!”
“Vậy cũng được, bọn em ra ngoài trước nhé!”, Tống Tư Tư vội vàng kéo cánh tay Mạc phong và nhẹ nhàng nói với ông cụ Lục: “Hẹn gặp lại ông Lục!”
Sau đó cô nhóc lập tức kéo Mạc Phong nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Cô bé kéo anh ra tận hoa viên phía sau nhà họ Tống rồi mới chịu dừng lại.
“Nhóc làm gì vậy? Chạy nhanh như vậy làm gì? Người không biết lại tưởng chúng ta làm chuyện gì lén lút đây!”, Mạc Phong vẩy tay cô nhóc ra, tức giận nói.
Chân cô nhóc này đúng là hữu dụng thật. Sinh ra để chạy. Tống Tư Tư đưa tay ra lau mồ hôi cho anh: “Còn không đi mau lên, lẽ nào chú không cảm thấy ông cụ Lục đã có ý đồ với chú rồi sao?”
“Đương nhiên là tôi biết chứ! Khoan đã, nhóc cũng cảm nhận thấy sao?”
Bỗng nhiên, Mạc Phong nhìn chăm chăm vào cô nhóc. Lẽ nào không phải người luyện võ thì cũng có thể cảm nhận được sát khí đó?
“Có gì kỳ lạ đâu. Vừa rồi ánh mắt ông Lục nhìn chú như muốn xé nát chú ra vậy. Hơn nữa bổn cô nương còn có đai đen Taekwondo. Đương nhiên không có được nội lực như chú nhưng năng lực quan sát thì vẫn có mà. Tóm lại là chú cẩn thận một chút, có lẽ chú đã bị người ta để ý rồi đấy!”, Tống Tư Tư lắc đầu thở dài.
Có điều anh cũng chẳng để ý, chỉ nhún vai khẽ cười: “Ha ha, chỉ sợ ông ta không nhắm vào tôi thôi. Tôi đã dám tới đây, chẳng lẽ tôi lại sợ đắc tội với ông ta sao?”
“Đừng chém gió nữa, trừ khi chú không muốn sống sót rời khỏi thành phố Long Môn này!”
“…”
Muốn! Đương nhiên là muốn. Nếu không phải vì Tống Thi Vũ thì bây giờ Mạc Phong đã quay về Giang Hải từ lâu rồi. Ở đây phải nhìn sắc mặt người khác, rồi bị kiểm soát, lại còn không phải là địa bàn của mình, chẳng may bất cẩn là bị người ta liên thủ bao vây ngay lập tức.
Hôm nay là ngày chôn cất ông cụ. Công việc này cực kỳ quan trọng. Phải xem ngày hoàng đạo, tới giờ thích hợp mới được hạ quan tài.
Vì vậy Mạc Phong cứ đợi trong linh đường tới ba giờ chiều. Anh cảm giác người bên cạnh mình cứ thay đổi hết tốp này tới tốp khác.
Hơn nữa nhìn xung quanh đều là những kẻ luyện võ. Mặc dù trông họ giống người bình thường nhưng thần thái của người luyện võ cùng với bắp chân nhìn là có thể nhận ra ngay.
Đánh nhau dựa vào sức mạnh của vùng hông và chân. Hiện tại cả đám người này đang bao vây Mạc Phong và Tống Tư Tư.
Xem ra Tống Thanh Sơn sợ Mạc Phong gây chuyện nên định tìm cơ hội trừ khử anh.
“Chú có cảm thấy đám người xung quanh này có gì đó bất thường không?”, Tống Tư Tư lên tiếng.
Khả năng quan sát của cô bé này tốt thật đấy. Nhưng đến cả cô nhóc cũng có thể cảm nhận được thì sao Mạc Phong lại không biết chứ.
Không chỉ những người xung quanh có vấn đề mà ngay cả những người đang trông nom linh đường cũng vậy. Hơn nữa Tam Sơn của nhà họ Tống cũng có mặt. Quan trọng hơn là anh còn phát hiện ra một tốp rất nhiều những kẻ luyện võ. Hình như người nhà họ Tống đã lặng lẽ rời đi hết cả rồi.
Lẽ nào bọn họ định ra tay vào lúc này sao.
Mạc Phong rít một hơi thuốc rồi nhả khói ra. Anh khẽ miết đầu lọc trong tay: “Lát nữa nếu mà đánh nhau thì nhóc trốn kỹ một chút, đừng để bị thương!”
“Chú đang lo lắng cho tôi sao?”, Tống Tư Tư chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Anh khẽ quay đầu trừng mắt với cô nhóc: “Lúc nào rồi mà còn đùa được? Nhóc giúp tôi nhiều lắm rồi, nếu khiến nhóc bị thương nữa thì tôi sẽ không thể chấp nhận được! Vì vậy lát nữa mà ra tay thì nhớ tránh xa ra chút!”
“Biết rồi! Nhưng mà nếu tôi gặp nguy hiểm thì chú sẽ bảo vệ tôi đúng không?”
“Khụ khụ…”
Mạc Phong không hề phản kháng chỉ ho khan hai tiếng bày tỏ sự ái ngại. Lúc này mà còn nói những chuyện linh tinh thì thật sự sẽ chẳng làm được việc gì mất.
Cho tới năm giờ chiều. Nghe nói là lúc âm khí và dương khí giao hòa. Là thời gian đưa quan tài đi tốt nhất. Nếu bỏ lỡ thì sẽ phải đợi tới ngày mai.
Còn về việc những điều này có đúng hay không thì Mạc Phong chưa biết.
Tới giờ đưa quan tài, toàn bộ người nhà họ Tống đều xếp hàng trước linh đường.
Tống Tư Tư vốn không chịu đi. Bởi vì cô bé biết chỉ cần cô vừa đi khỏi thì có thể người nhà họ Tống sẽ ra tay với Mạc Phong.
“Đi đi, đi đưa ông nội nhóc đoạn đường cuối cùng!”, Mạc Phong nở nụ cười nhàn nhạt.
Dù gì anh cũng là một người đàn ông, không thể chỉ dựa vào một cô gái được.
Khi Tống Khánh Phong dẫn Tống Tư Tư rời đi còn cố ý liếc nhìn Mạc Phong: “Cũng được coi là đàn ông! Đánh giá cao vì cậu là một trang nam tử. Thật lòng khuyên cậu một câu, đừng gây chuyện nữa, tìm cơ hội chạy đi, vẫn còn kịp đấy.
“Ha ha, điều này thì không cần chú Tống phải lo lắng. Cháu đã dám tới thì chắc chắn là sẽ sống sót bước ra!”, Mạc Phong nói với vẻ bình thản nhưng giọng điệu chắc nịch như đinh đóng cột.
Điều này khiến Tống Khánh Phong không khỏi sững sờ, nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Ông ta không nói gì, chỉ kéo Tống Tư Tư đi về phía linh đường.
“Bố! Sao có nhiều người ở trong sân vậy? Hơn nữa có rất nhiều người luyện võ!”, Tống Tư Tư hỏi với vẻ không hiểu.
Tống Khánh Phong nghiêm mặt nói: “Cho dù thằng nhóc này có bản lĩnh hơn người thì e rằng hôm nay cũng không thể chạy thoát được rồi!”
“Nghiêm trọng vậy cơ ạ?”
“Không tính tới việc toàn bộ cao thủ nhà họ Tống có mặt, chỉ riêng cao thủ nhà họ Lục, con có biết có bao nhiêu người không? Lôi đại hai người ra cũng đủ để đánh cho thằng nhóc này tới mức không biết đường về rồi! Hầy, một hạt giống tốt có lẽ sẽ chết yểu ở đây thôi!”
“…”