Chương 110: Con quỷ trong nội tâm
Thành thật mà nói, nếu Tô Nguyệt không đề cập đến vấn đề này, Mạc Phong cũng quên mất tiêu.
Hơn nữa, anh có thể hiểu được những gì ông cụ đã làm ngày hôm qua.
Người luyện võ cảm giác được đối thủ mạnh hơn mình sẽ muốn tiến lên thử, ngay cả Mạc Phong cũng như thế, một khi tìm được đối thủ phải đánh đến điên đảo đất trời mới yên thân!
Chỉ tiếc là giờ anh đang ‘độc cô cầu bại, vô địch thật buồn tẻ biết bao!
Anh không dám nói rằng mình là số một thế giới, dù sao anh cũng không đánh lại được thầy của mình. Trên đời nhất định còn có người lợi hại hơn anh, chỉ tiếc là chưa có cơ hội gặp được thôi.
Bởi vì cao thủ chân chính đều không xuất hiện ở thế giới phàm tục mà đã sống ẩn dật rồi. “Không sao, trong lòng cô tôi lại nhỏ nhen đến thế sao? Trái tim đàn ông phải rộng lớn thì mới có ngày một nhiều phụ nữ chứ, không phải sao?”, Mạc Phong cười đầy đê tiện.
Ánh mắt đó đang lưu luyến trên ngực và đôi chân mặc chiếc váy đen của Tô Nguyệt.
Gừ.
Giờ nghĩ lại cái đêm điên cuồng đó thật sự rất nhớ.
Dường như Tô Nguyệt cũng cảm thấy ánh mắt của Mạc Phong như sói hoang, cô ta lập tức thu chân vào. “Cút ra ngoài..”, cô ta chỉ về hướng cửa, lạnh lùng nói, trên mặt không chút biểu cảm.
Không thể nhẹ nhàng với tên này được, cứ hễ nhẹ nhàng là không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa!
Mạc Phong cũng thản nhiên dang hai tay ra, cười tủm tỉm nói: “ầy chà, phụ nữ ấy mà, thật đúng là vén váy lên thì không nhìn nhận ai nữa rồi!”
Chính vào lúc anh nắm tay nắm cửa chuẩn bị mở ra.
Lúc này Tô Nguyệt chợt đứng dậy khỏi bàn làm việc: “Chờ đã”. “Hệ hệ, tôi biết ngay là thực ra phụ nữ thèm muốn chuyện đó hơn đàn ông mà. Nhất là người phụ nữ vừa mới được nếm mùi vị! Một đêm hay liên tục bảy đêm? Tôi kiểu nào cũng được nhé!”, Mạc Phong nhếch miệng nở ra một nụ cười hèn hạ. “Cút. ”
Cô ta kìm lại những gì mình định nói, nhìn Mạc Phong mà chửi rủa.
Người đàn ông này đôi khi thật đáng ghét.
Nhưng đôi khi cô ta cũng rất tò mò về anh, có lẽ đây là điều người ta thường nói là vừa yêu vừa hận chăng?
Mạc Phong mở cửa bước ra, Giang Tiểu Hải đã điền xong thông tin đứng chờ ở cửa. “Tự mình mang vào rồi để trên bàn của cô ấy là được!”
Giang Tiểu Hải bước tới trước bàn của Tô Nguyệt, ân cần cười nói: “Chị dâu hai à, tôi đưa hợp đồng vào đây!”
Ho…
Ớn lạnh cả người, ngay cả Giang Tiểu Hải cũng dựng cả tóc gáy.
Nhưng khi Tô Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn kỹ cậu ấy, cô ta cũng đã bị vẻ ngoài sạch sẽ của cậu ấy khiến cho phải kìm lại lửa giận. “Đi theo tên đó chỉ tổ ngày càng sa sút hơn thôi. Tôi thấy con người cậu cũng không tệ, hay là ở lại bộ phận nhân sự làm nhân viên của tôi đi! Tránh xa cái tên đó ra sẽ có lợi cho sự phát triển của cậu sau này! Hơn nữa lương cũng cao hơn lương bảo vệ nhiều!”, Tô Nguyệt khẽ cười nói.
Giang Tiểu Hải mỉm cười: “Tôi đến làm việc cho công ty không phải vì tiền, tôi chỉ muốn học hỏi thêm nhiều điều từ anh Mạc thôi!” “Ngoài không biết xấu hổ và lưu manh ra, anh ta còn có thể dạy cậu điều gì? Tôi thực sự sợ rằng cậu cũng sẽ trở thành một người mặt dày như anh ta nên tôi mới giữ cậu lại đây, hiểu không?” “Chị chỉ nhìn thấy sự phóng khoáng bên ngoài của anh ấy mà không nhìn thấy vẻ tiềm tàng trong nội tâm anh ấy! Thật nông cạn!”
Giang Tiểu Hải đặt bản hợp đồng xuống, xoay người rời đi.
Cậu ấy rất chán ghét mọi người nói xấu đội trưởng của mình, một người đàn ông từng đứng trên đỉnh cao, làm sao mấy nhân vật tầm thường đó có thể hiểu được?
Tô Nguyệt lúc này mới sững sờ nhìn.
Nông cạn?
Một nhân viên bảo vệ của công ty nói rằng cô ta là người nông cạn? “Chuyện quái gì đây? Lại thêm một ông nội thiên hạ nữa à?”, Tô Nguyệt nói với vẻ cạn lời.
Dù sao mình cũng là giám đốc tập đoàn, lẽ nào không cần thể diện nữa hay sao?
Chạng vạng.
Khi tan làm, mọi người đều nói chuyện cười đùa. “Anh Mạc ơi tan làm rồi, chúng em đi trước nhé!”, một cậu bé trông khá nho nhã nhìn Mạc Phong và nói đầy khách sáo.
Bởi vì cậu ấy tuổi còn khá nhỏ, cậu ấy ngưỡng mộ phong thái anh hùng của Mạc Phong, vì vậy cậu ấy luôn coi anh như thần tượng.
Mạc Phong không khỏi gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Đi đường cẩn thận!”
Vương Bưu cũng đi tới vỗ vai anh: “Anh Mạc, hay tối nay qua nhà em uống rượu đi. Em gái em nghe chuyện về anh, rất sùng bái anh đó!” “Không… không đúng sao?”, Vương Bưu nhếch mép cười đều nói.
Mạc Phong nhấc chân đá gã một phát: “Cút ngay!”
Ngoại trừ những người còn phải tăng ca ra, hầu hết mọi người đều đã rời khỏi rồi. Chỉ còn Giang Tiểu Hải vẫn cứ ngồi trong bàn thao tác máy tính. “Hay đến chỗ tôi, hai anh em mình làm ly?”
Giang Tiểu Hải thậm chí không thèm để ý tới Vương Bưu, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: “Thôi tôi không đi đâu, vừa rồi tôi phát hiện có một nhóm hacker đang công phá hệ thống an toàn của tập đoàn, đang phải đối phó đây!”
Thực ra cậu ấy cũng là một chiến binh, chỉ có điều chiến trường của mấy người Mạc Phong là thực tế, còn chiến trường của Giang Tiểu Hải là Internet, ai làm mảng nào thì cũng đều có điểm mạnh riêng.
Đây là lý do tại sao Giang Tiểu Hải, một người chưa bao giờ vượt qua bài kiểm tra thể lực, được Mạc Phong chọn vào đội đặc công ‘Blade. “Đối phương rất lợi hại sao?”
Vốn dĩ anh vẫn đang lo lắng không biết nội bộ tập đoàn lại xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe Giang Tiểu Hải nói vậy thì đã nhẹ nhõm hơn hẳn. “Chỉ là một đám tân binh thôi. Bọn họ vừa mới phát động hơn một nghìn cuộc tấn công vào hệ thống an ninh do em thiết lập, nhưng đều bị em ngăn lại rồi. Bây giờ em sẽ phát động tổng công kích!”, khóe miệng Giang Tiểu Hải cong lên với nụ cười đắc ý.
Mạc Phong chỉ biết lắc đầu bất lực, lại một tên nghịch máy tính xui xẻo nào sắp gặp đen đủi rồi!
Trong một câu lạc bộ kinh doanh ở giữa thành phố Giang Hải.
Hơn một chục người xếp thành một vòng tròn, tất cả đều dùng đầu ngón tay gõ nhanh vào bàn phím.
Đột nhiên
Tất cả máy tính bỗng chốc biến thành màn hình xanh chỉ có một chữ “rác! “Sao lại như thế chứ! Rốt cuộc đối phương là ai? Công nghệ phòng thủ mạng này đi trước chúng ta ít nhất hai mươi năm! Điều này là không thể!”, một thanh niên tóc vàng xoăn đập vào máy tính một cách giận dữ và nói bằng giọng Hoa Hạ.
Mấy cô gái da vàng bên cạnh kéo lại cặp kính của mình: “Xem ra bên kia đã có cao thủ, hủy bỏ hành động lần này đi “Chúng ta là những tinh anh tầm cỡ thế giới. Mười người cùng ngồi làm việc với nhau mà lại không thể xử được một công ty nhỏ? Làm sao giải thích với tổ chức đây?”
Mọi người đều nhìn lại màn hình máy tính của mình.
Chữ rác bên trên rất bắt mắt, đây là một cuộc chiến không có thuốc súng, nhưng đối thủ trực tiếp bị sức mạnh đè bẹp!
Ở biệt thự Nam Sơn Giang Hải.
Khi Mạc Phong trở về nhà, đã có một mùi thơm thoang thoảng từ trong bếp.
Két …
Cửa mở ra, Tổng Thi Vũ và Mục Thu Nghi đang lần lượt bưng đồ ăn từ trong bếp ra.
Có rất nhiều món ăn khác nhau, còn có cả món gà quay yêu thích của anh.
Chỉ là sự ân cần khó giải thích này khiến anh đột nhiên có chút lạnh sống lưng.
Có khi nào đây lại là bữa tiệc bẫy nữa không?