Là môn chủ của Ngũ Môn, Nhược Hi có thể gọi hàng trăm người, hơn nữa bản thân cô ấy cũng là một cao thủ. Lần trước ở sơn trang Kiếm Nam là do có sự cố nên mới không thể thể hiện hết được thực lực của cô ấy.
“Tới thật kìa!”, Thương Hồng trốn trong xe nói nhỏ.
Nhược Hi chạy được một đoạn thì khẽ quay đầu lại liếc nhìn chiếc xe. Thương Hồng nhìn qua kính viễn vọng còn thấy cô ấy đang cười.
Rõ ràng là bọn họ đã bị cô ấy nhận ra. Có điều cũng phải thôi vì Nhược Hi cũng đã từng ở bên cạnh Thương Hồng một thời gian.
Đây là hai cô gái vô cùng thông minh, lợi hại. Vì vậy bình thường hai người họ cũng âm thầm đấu đá nhau ghê lắm. Một núi không thể có hai hổ, đồng thời một núi cũng không thể có hai sư tử Hà Đông.
Phụ nữ thường ích kỷ, nhất là những người phụ nữ thông minh. Nếu họ ở cạnh nhau thì xung đột có thể nghiêm trọng tới mức đốt nhà phóng hỏa.
May mà Mạc Phong nhanh chóng tách họ ra, mỗi người một câu lạc bộ, mỗi người mà cơ sở riêng. Người thì giúp Mạc Phong tạo dựng mối quan hệ, người thì giúp quản lý Ngũ Âm Lục Luận tiện thể kiếm thêm tiền cho anh.
Tiếu Nhã ngẩng đầu lên nhìn: “Bị phát hiện rồi à?”
“Vậy mà em cũng cảm nhận được sao?”, Thương Hồng trừng mắt với cô nhóc.
“Điều này thì không. Là do em nhìn biểu cảm trên khuôn mặt chị và đoán ra thôi, chúng ta cũng xuống xe đi!”
Nói xong Tiếu Nhã định mở cửa nhưng bị Thương Hồng giữ lại: “Em ở trong xe, một cô nhóc đi ra ngoài làm gì!”
“Cô nhóc thì làm sao ạ. Không biết chừng chị còn không giỏi bằng em đâu đấy! Em tới giúp anh của em, không phải tới làm loạn, yên tâm, em là người có chừng mực!”
“Nhưng!”
Chưa nói xong Tiếu Nhã đã mở cửa xe bước xuống. Xem ra những kẻ mai phục quanh đây đã bị Mạc Phong xử lý hết rồi. Không cần biết đối phương trốn kỹ thế nào thì việc giữ chân Minh Vương của châu Âu là điều không thể.
Thương Hồng cũng cảm nhận được, Mạc Phong sau khi trở về Hoa Hạ thì mùi máu tanh đã tiêu tan đi rất nhiều. Trước đây từ cách xa ba mét cũng có thể cảm nhận được sát khí trên người anh.
Đó mới đúng là ác ma trở về từ địa ngục. Anh không khác gì Tề Thiên Đại Thánh mới ăn Tiên đan, thông qua năm trăm năm tẩy lễ, dần dần trở thành Tôn Ngộ Không đầu đội vòng kim cang.
Trước đây, không ai có thể địch nổi anh vì họ không nắm được điểm yếu của anh. Chẳng ai làm gì được. Giờ thì khác, ai cũng có thể trở thành công cụ khiến anh bị uy hiếp. Những người càng gần gũi với anh thì càng dễ rơi vào vòng nguy hiểm.
Có ai mà chưa từng là Tề Thiên Đại Thánh đại náo thiên cung? Nhưng sau đó có ai mà không thành Tôn Ngộ Không bị vòng kim cô hành hạ, siết chặt khống chế?
Thương Hồng mở cửa xe nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì mới vẫy Tiếu Nhã.
Thực ra Tiếu Nhã nói đúng. Cái đuôi không phải là cô nhóc mà chính là bản thân cô.