Hắn tạo ra cảm giác như một cái xác khô mới chạy ra khỏi mộ với hàm răng sắc nhọn. Chỉ cần một nhát cắn thôi là có thể tạo ra một vết sâu hoắm trên cổ nạn nhân.
Hơn thế nữa, miệng hắn còn chảy ra một thứ dãi sền sệt vô cùng kinh tởm.
Rẹt!
Cái thây khô xé rách chiếc váy ngắn của Hồng Yên. Cơ thể hoàn hảo của cô lộ ra ngoài khiến ngay cả Trương Phong đứng gần nhìn thấy cảnh tượng đó cũng phải xịt máu mũi.
“Cơ thể đẹp quá!”, hắn lầm bầm.
Cái thây khô lập tức quay lại nhìn vào bóng tối bất tận ở phía sau. Hắn gầm lên: “Ai? Bước ra!”
Chuyện đến nước này thì Trương Phong cũng không cần che giấu nữa. Hắn xe tấm phù âm khí trên người mình.
Luồng dương khí của người đạo sĩ bỗng lộ ra. Tên hành thi lập tức tái mặt: “Mày là đạo sĩ? Tìm được tới đây cũng coi là mày có bản lĩnh. Nhưng thế thì đã sao? Nơi Âm thịnh Dương suy là địa bàn của tao, ở nơi đây mày căn bản không phải là đối thủ!”
“Xì! Một tên hành thi cỏn con thôi mà, dám lớn tiếng nói với tao như vậy cơ à! Nói! Kẻ đứng sau chỉ đạo mày là ai?”, Trương Phong cầm tấm bùa giấy trong tay, đây chính là bùa Tử Thần Ngũ Giáp trừ ma quỷ.
Nhìn thấy tấm bùa trong tay Trương Phong, hành thi lập tức dùng một tay siết cổ Hồng Yên và hừ giọng: “Có giỏi thì mày thử xem, để xem bùa của mày nhanh hơn hay là tay của tao nhanh hơn. Chỉ cần tao khẽ vặn là cổ của cô ta sẽ gãy ngay lập tức đấy!”
“Thả cô ấy ra, tao có thể tha cho mày! Nếu không tao sẽ khiến mày hồn bay phách tán, tới cơ hội vào vòng luân hồi cũng không có đâu! Luyện tà thuật cuối cùng sẽ chỉ hại người hại mình mà thôi!”
“Bớt mồm lại, đạo sĩ chúng mày chẳng có ai là thành thật cả!”
“…”
…
Lúc này ở bên ngoài kết giới.
Tần Lam và một nhóm cảnh sát đang lượn qua lượn lại xung quanh mấy cây liễu.
“Đội trưởng, cô có nhìn nhầm không? Cô khẳng định vừa rồi anh ta chui vào gốc cây này chứ?”, một nhân viên cảnh sát gãi đầu hỏi với vẻ nghi ngờ.
Trước đó đúng là Tần Lam đã nhìn thấy Trương Phong biến mất ngay trước mấy cây liễu này. Hơn nữa cây liễu cũng không quá to, xung quanh là trống trải, nếu hắn bỏ chạy thì chắc chắn là cô phải nhìn thấy mới đúng.
Vậy mà hắn biến mất không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Bỗng có một viên cảnh sát khác đặt tay lên vai anh ta: “Tiểu Vương, đừng làm loạn!”
Một lúc sau lại có thêm một người khác vỗ vai nhân viên này: “Tôi nói lại lần nữa, cậu đừng có làm loạn. Hôm nay có chút men, tôi nóng lắm đấy, cẩn thận không lát lại no đòn!”
Nhưng vẫn vô ích, vừa rồi có người vỗ vai trái, giờ lại thâm người vỗ vai phải.
“Ông nội nó, tôi thấy cậu lâu rồi không được đánh nên ngứa ngáy phải không. Này thì…”
Viên cảnh sát vừa quay người lại bèn lập tức kêu lên.
Người vỗ vai anh ta đúng là Tiểu Vương, nhưng lúc này khuôn mặt cậu ta trông vô cùng dữ tợn, cơ thể vặn vẹo với những chiếc răng sắc nhọn. Lúc này Tiểu Vương đã không còn ý thức, không hề giống con người mà giống một cương thi hơn!
“Á! Đội trưởng, cô nhìn xem Tiểu Vương bị làm sao kìa!”, một viên cảnh sát kinh hãi kêu lên.
Viên cảnh sát tên Tiểu Vương đã biến thành cương thi định cắn người, Tần Lam bèn lao lên đạp cho hắn một phát.
Bịch!
Trong nháy mắt hắn ngã lăn ra đất.
“Chú ý xung quanh! Còng tay cậu ta lại!”, Tần Lam nhìn Tiểu Vương ngã lăn ra đất và hô lên.
Nhưng không có ai dám tiến tới. Bởi vì bộ dạng của Tiểu Vương với những chiếc răng nanh trông vô cùng đáng sợ. Cảm tưởng những chiếc răng đó có thể nhai nát được cả xương cốt của người khác.