“Em tiếp đón là được rồi, nói là anh đang bận việc khác, có một người đẹp như anh tiếp đón thì chắc chắn ông ta sẽ vui thôI!”
Mạc Phong phất tay nói vài câu rồi đi ra ngoài. Giờ anh phải đi hỏi Nhược Hi vài chuyện để nắm tình hình mới được.
Anh cũng muốn biết công thức hóa học mà tổ chức Tà Linh muốn có được rốt cuộc đang ở đâu. Không biết chừng Nhược Hi lại nắm được chút thông tin vụn vặt về vấn đề này.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Quá Giang Long anh liền tới Fortune Plaza.
Từ xa anh đã nhìn thấy có người đang sửa sang ở bên trong. Hơn nữa có nhiều vị trí đã bắt đầu quét sơn. Chỉ cần có tiền thì dù có phải tăng ca làm ngày làm đêm thì đám người này cũng sẽ làm.
Mạc Phong đẩy cửa bước vào. Anh thấy Mộc Linh Lung đang vẽ gì đó lên giấy. Thấy có người, cô lập tức ngẩng đầu: “Thiếu chủ! Sao anh lại tới rồi?”
“Tôi tới tìm Âm Hậu, cô ấy đâu?”
Mộc Linh Lung chỉ lên tầng: “Âm Hậu đang ở trên tầng nghe điện thoại, chưa xuống nữa!”
“Lên lâu chưa?”
“Mười mấy phút rồi. Tôi cũng không rõ lắm, có cần tôi gọi cô ấy không?”
“Không cần đâu!”
Nói xong Mạc Phong sải bước đi lên tầng hai. Lổm ngổm khắp nơi là những công trình còn dang dở.
Từ xa Mạc Phong đã nghe thấy tiếng của Nhược Hi. Do anh đi rất nhẹ nhàng nên cô ấy không hề phát hiện ra.
Lúc này, tại một góc trong căn phòng, giọng nói của Nhược Hi vọng ra.
“Tôi đã nói rồi. Chúng ta không còn dính mắc gì nữa. Ông cần tiền thì tôi có thể chuyển cho ông, nhưng xin ông đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!”
“Cái gì? Ông sẽ về Hoa Hạ tìm tôi?”
“Tôi cảnh cáo ông, không được tới, nếu không cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp ông nữa! Tôi nói được là làm được, ông cũng đừng mong lấy được một đồng từ tôi!”
“…”
Mạc Phong đứng ngoài cửa nghe ngóng bên trong. Anh khẽ chau mày. Người gọi điện thoại là ai vậy?
Hình như Nhược Hi rất sợ người ở đầu dây bên kia. Nãy giờ cô ấy cứ nhắc tới tiền, lẽ nào là chủ nợ sao?
Soạt.
Anh bất cẩn giẫm phải túi bóng trên mặt đất khiến Nhược Hi kêu lên đầy cảnh giác: “Ai?”
Nói xong cô ấy lập tức la ra ngoài thì thấy Mạc Phong đang đứng đó. Sắc mặt cô ấy lập tức tối sầm lại.
“Tôi còn có việc, sẽ gọi điện cho ông sau! Tôi tắt trước đây!”, Nhược Hi nói vào điện thoại với vẻ bất lực.
Mạc Phong khẽ chau mày. Đã tới nước này mà Nhược Hi vẫn phải nói chuyện có đầu có đuôi với đầu dây bên kia. Chứng tỏ cô ấy khá sợ hãi kẻ đó.
“Ai vậy?”, anh chau mày hỏi.
Nhược Hi nhìn anh cười lúng túng: “Một người bạn, gọi điện hỏi thăm em!”
Reng reng reng.