Về công về tư thì Mạc Phong, Khương Na và trưởng lão Linh đều thuộc phái bảo thủ, cùng hội cùng thuyền.
Thực ra ai quản lý Nam Khương cũng được, chỉ cần dưới sự lãnh đạo của người đó, dân chúng được ăn no mặc ấm, yên ổn bình an là được. Nhưng rõ ràng Xích Ly này hiện tại chỉ dựa vào mâu thuẫn trong nội bộ Nam Khương, dựa vào thiên tai loạn lạc để dồn dân chúng đến đường cùng. Muốn có cái ăn, người dân chỉ còn nước tòng quân, cho nên quân số của trại Đông Bảo đã lên tới năm mươi nghìn người!
Quân số của mười bảy trại còn lại gộp vào cũng chỉ có hơn năm mươi nghìn chút đỉnh, vậy mà trong tay Xích Ly đã có năm mươi nghìn quân. Với sức mạnh đó, các trại khác cũng phải phụ thuộc vào ông ta. Hiện tại, số quân về phe Xích Ly đã có khoảng tám mươi nghìn người rồi!
Với tình hình này, Xích Ly đủ mạnh để đập tan các thế lực khác. Giờ thứ duy nhất mà ông ta thiếu chính là danh chính ngôn thuận. Đã có rất nhiều trại chủ đồng ý rồi, nếu có hơn ba vị trưởng lão trong hội trưởng lão đồng thuận nữa là Xích Ly sẽ trở thành người đứng đầu Nam Khương.
Mấy người Mạc Phong, Khương Na và trưởng lão Linh rời khỏi vùng cấm địa. Có sự bảo vệ của trưởng lão, trong lòng mấy người Mạc Phong yên tâm hơn nhiều.
Xem ra trưởng lão Linh này dù là phụ nữ nhưng lại có địa vị rất cao.
Có vị trưởng lão này bảo hộ, mấy người Mạc Phong không phải ngủ trong ngục nữa. Đoàn người lục tục rời khỏi đó, sau cùng chỉ còn đám người trại Đông Bảo của Xích Ly còn ở lại đó.
"Bố nuôi! Chúng ta cũng đi chứ?", Vưu Giai Hàng bước tới cúi đầu khẽ nói.
Xích Ly khoanh tay trước ngực hừ lạnh đáp: "Về trước đi! Bố còn có vài việc cần làm!"
"Bố nuôi đang định vào trong tìm trưởng lão Hồng và trưởng lão Kim sao?"
"... ..."
Dù Xích Ly không nói thì Vưu Giai Hàng cũng đoán ra ông ta muốn vào đó chào hỏi hai vị trưởng lão kia, nhờ họ ngày mai nhất định không được cho Mạc Phong qua ải.
Xích Ly vẫn cho rằng Trương Phong qua được tháp Pháp chẳng qua là do được trưởng lão Linh nương tay. Ngoài trưởng lão Linh ra, bốn vị trưởng lão khác đều là đàn ông, chỉ cần cho họ lợi ích đủ lớn thì họ sẽ một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua mọi chuyện.
"Hứ! Bố phải đi nhắc nhở hai lão già đó, ngày mai không được để xảy ra sơ suất gì! Chỉ cần tên nhãi ranh đó chết thì mấy tên còn lại xử lý dễ ẹc, vứt thẳng xuống sông làm mồi cho cá là được!", Xích Ly khoanh tay hừ lạnh.
... ...
Trong điện Mê Hồn của Nam Khương.
Đây là nơi ở của thiếu tư mệnh Khương Na. Mặc dù đã bị bãi chức nhưng những tài sản trước đây vẫn chưa bị tịch thu. Điện Mê Hồn này không được lộng lẫy giống cung điện được như chỗ của Diệm Phi.
Điện Mê Hồn này có hai tầng, mặc dù mười tám trại Nam Khương cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nhưng kiến trúc của điện Mê Hồn lại khá giống kiến trúc Hy Lạp cổ!
“Đây là nơi cô ở à?”, Mạc Phong nhìn xung quanh hỏi với vẻ kinh ngạc.
Không biết tại sao mà anh có cảm giác như đây là thần điện Hi Lạp, trông thật giống với kiến trúc điện Athena trước kia.
Khương Na gật đầu: “Đúng vậy, tôi thích thông thoáng!”