Nhìn An Nhiên lụi cụi trong bếp, Mạc Phong cảm thấy hai mí mắt trĩu xuống.
Anh nằm trên ghế sô pha và chìm vào giấc ngủ.
Cơn ác mộng hành hạ anh mấy chục năm qua lại bất ngờ ập tới.
Ngọn lửa hung dữ bao vây bốn phía.
Một người đàn ông cầm trường đao lao thẳng tới hàng trăm người phía trước.
Phía sau là một người phụ nữ với tà áo trắng bay là là, tràn đầy tiên khí, trên tay cô ấy là một đứa trẻ, có vẻ đứa bé mới vừa đầy tháng.
“Phải sống! Mang theo hi vọng của nhà họ Mạc sống sót ra đi!”, cô gái ghé sát vào tai đứa bé nói nhỏ.
Thực tại.
An Nhiên đi ra khỏi bếp, bưng một bát sủi cảo để lên bàn.
“Anh Mạc ăn…”
Nhưng khi cô ta quay đầu nhìn thì thấy toàn thân Mạc Phong run rẩy, biểu cảm hết sức kỳ lạ, trán anh thấm đẫm mồ hôi.
“Đừng đi…đừng rời xa…”, anh không ngừng lầm bầm.
An Nhiên vội vàng lấy khăn giấy lau trán cho Mạc Phong: “Anh Mạc, anh không sao chứ? Anh gặp ác mộng à?”
“Đừng rời đi!”, Mạc Phong đột nhiên choàng tỉnh dậy.
Bao năm trôi qua, cơn ác mộng bám lấy anh hai mươi năm qua vẫn không chấm dứt, giống như điều đó đã từng xảy ra trong cuộc sống của anh vậy, tất cả đều vô cùng chân thực.
“Không sao, một cơn ác mộng thôi! Em sẽ ở cùng anh!”, An Nhiên ôm anh vào lòng, dịu dàng nói.
Mạc Phong gục đầu vào vai An Nhiên, cô gái mặc váy trắng với khí chất thần tiên trong giấc mơ là ai!
Giấc mơ chân thật quá, khiến anh cũng phải nghi ngờ không biết có phải mình đã từng trải qua hay không, có những thứ trong tiềm thức con người không ngừng khơi mở lại từ những nơi sâu thẳm trong đầu.
Nếu thật sự anh đã từng trải quay thì khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Thiên đường Hoa Hồng.
Từ Giai Thiên mặc váy liền thân với phần dưới trong suốt màu hồng kết hợp đôi giày cao gót cùng màu. Hôm nay trông cô ta vô cùng ngọt ngào, xinh đẹp.
Cô ta đi thẳng tới vị trí một bàn ăn, đặt túi xách lên ghế và cười thản nhiên: “Cậu Mộ Dung?”
Người đàn ông ngồi đối diện đặt tờ báo xuống gật đầu: “Cô Từ phải không! Đã biết tên thì có lẽ không cần phải giới thiệu nữa nhỉ! Tôi nghĩ cô cũng bị gia đình ép tới!”
“Ha ha, cậu Mộ Dung cũng vậy à?”, Từ Giai Nhiên cười với vẻ chế giễu.
Mộ Dung Trầm Chương cầm tách café cười thản nhiên, lắc đầu: “Gọi món trước đi, đã diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai!”
Mặc dù cô ta rất ghét kiểu hôn nhân sắp đặt như thế này nhưng ghét hơn còn là thái độ của gã ngồi đối diện đây.
Diễn kịch?
Từ Giai Nhiên nở nụ cười chế giễu: “Cậu Mộ Dung coi buổi gặp mặt hôm nay là một vở kịch sao?”
“Đã vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, tôi có người mình thích rồi, hôm nay tới gặp cô đơn giản là để đáp ứng sự sắp xếp của gia đình. Tôi có thể kết hôn với cô nhưng tôi thích hai bên sẽ không can dự vào chuyện riêng của nhau!”
Anh ta đã nói rất thẳng thắn, đó là đồng ý kết hôn với Từ Giai Nhiên vì lợi ích của hai gia tộc, nhưng không can dự vào cuộc sống riêng tư sau khi kết hôn, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi!
Từ Giai Nhiên khoanh tay cười khinh miệt: “Vậy nên cậu Mộ Dung từ nước Âu bay về trong đêm thực ra là vì cô gái khác?”
“Chuyện này không liên quan tới cô! Chúng ta chỉ là vật hi sinh của gia tộc, giờ tới lúc phải đóng góp rồi!’, Mộ Dung Trầm Chương nhún vai nói.
Rầm… Cô ta tức giận đập bàn! Lẽ nào bổn cô nương đây không có người mình thích sao? Coi tôi là lốp dự bị thì anh cũng chỉ là lốp dự phòng mà thôi.
Nói xong cô tức giận bỏ đi.
Những người ngồi ở bàn xung quanh lập tức đứng dậy.
“Cô Từ đã có người mình thích, tin tức quan trọng đây!”
“Tít báo ngày mai lại phải thay đổi rồi!”
“Ha ha ha, cũng không uổng tôi bỏ ra mấy trăm tệ tới đây ăn, cũng có thu hoạch mà!”
Những kẻ ngồi xung quanh kia thực ra là thành viên của đám paparazzi, họ không tìm được thông tin viết bài nên cả ngày cứ bám đít theo những nhân vật có tiếng ở Giang Hải.
Mặc dù Từ Giai Nhiên và Mộ Dung Trầm Chương không phải người quá nổi tiếng nhưng cũng là người có tiếng nói trong giới thượng lưu, nếu tin này để lộ ra thì cũng có đôi chút ảnh hưởng.
“Cậu Mộ Dung, có phải cậu và cô Từ vì gia tộc nên mới phải ngồi cùng nhau không?”, một người đàn ông trung niên cầm cuốn sổ ngồi vào vị trí trước đó Từ Giai Nhiên đã ngồi.
Sắc mặt Mộ Dung Trầm Chương trở nên vô cùng lạnh lùng: “Cút…”
Đám phóng viên này thấy tình hình không ổn bèn vội vàng cầm máy móc thiết bị hoảng hốt bỏ đi. Bởi vì anh ta đã lâu không ở Giang Hải nên mọi người không thể hiểu được tính khí của anh ta như thế nào.
Rời khỏi nhà hàng, Từ Giai Nhiên đứng bên đường, rơi vào trạng thái trầm tư.
Đến cả Mộ Dung Trầm Chương cũng có người mình thích vậy mà cô ta thì không.
Cô ta lấy điện thoại ra lướt mấy lần ở phần ghi âm cuộc gọi, cuối cùng dừng lại ở một dãy số.
Tại một khu dân cư nhỏ cũ kỹ ở Giang Hải.
Mạc Phong đang ăn sủi cảo nhồm nhoàm, thi thoảng bị bỏng nhưng vẫn không chịu nhả ra mà chỉ xuýt xoa.
“Anh ăn chậm thôi, vẫn còn mà!”, An Nhiên vội vàng vỗ lưng anh cười nói.
Lúc này điện thoại để trên bàn đổ chuông.
Một số điện thoại lạ hoắc hiện ra, anh nhấn nghe.
“Ai vậy?”, Mạc Phong nghe máy, nói bằng giọng thản nhiên.
“Là tôi…anh rảnh không, đi uống với tôi đi!”
Giọng nói chứa đựng sự quyến rũ.
Không phải là yêu tinh Từ Giai Nhiên thì còn là ai được chứ?
Nếu là người đàn ông khác thì có lẽ đã không chịu được mà nhấp nhổm muốn chạy ra ngoài rồi. Con gái chủ động hẹn uống rượu còn có một hàm ý khác là tôi đã đặt phòng rồi, anh mau tới đi!
Anh ngẩng đầu nhìn An Nhiên đang rót nước cho mình ở bên cạnh và nói với giọng kiên quyết: “Xin lỗi, không rảnh!”
Sau đó anh tắt máy.
“Ai vậy?”, An Nhiên đưa cốc nước tới, khẽ hỏi.
Mạc Phong phất tay: “Gọi điện hỏi anh có cần vay tiền không, người như anh lại thiếu tiền sao?”
Phụt… An Nhiên bị chọc cho bật cười, lập tức gắp thêm sủi cảo bón cho anh: “Thưởng cho anh này, coi như là thưởng cho anh vừa nãy mua vui!”
“Một miếng sủi cảo thôi sao, vừa nãy là nụ hôn đầu của anh đấy!”, Mạc Phong cười bỉ ổi.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta trở nên lấp láy: “Sợ rằng nụ hôn đầu tiên của anh đã mất từ lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm, năm mười sáu tuổi thì phải!”