Có hàng trăm người leo núi, hơn nữa không chỉ có người của nước Hoa Hạ mà còn có người nước ngoài. Bởi vì trên đầu một vài hành thi xuất hiện tóc màu vàng.
Đây không thể nào là tóc nhuộm được.
Có nghĩa là sự thần bí của thôn Tiểu Trại không chỉ hấp dẫn người trong nước mà còn hấp dẫn cả người nước ngoài tới mạo hiểm.
Chỉ đáng tiếc có mạng đến mà không còn mạng để về.
Những hành thi đứng phía sau chính là người dân thôn. Rõ ràng là chúng có ý thức và thông minh hơn nhiều đám đứng đằng trước.
Đám này giống như đám lần trước họ gặp phải tại Giang Hải. Tức là ban ngày chúng giống như người bình thường, đến tối mới biến thành quái vật nửa người nửa ma.
Rõ ràng là những người leo núi đã bị bọn chúng luyện thành hành thi mất hết ý thức, chỉ biết lao đầu liều chết chứ không biết né tránh.
Bị Mạc Phong chém mấy chục nhát khiến đám thi thể chất như núi.
Âm binh và những hành thi khác đều đứng xa không dám tiến gần.
“Ha ha ha! Sợ rồi chứ gì? Có giỏi thì lên đi, để tao chém hết luôn cả thể!”, Mạc Phong ngoắc tay cười đểu với đám âm tướng.
Đám âm binh đứng ngây tại chỗ không dám xông lên như đang chờ đợi điều gì đó.
Dường như Trương Phong cũng cảm nhận thấy bèn vội vàng nhìn lên trời thì thấy một đám mây đang di chuyển và che đúng mặt trăng.
Ánh sáng lập tức giảm xuống, ánh sáng trên trận pháp lập tức biến mất.
Ầm!
Kết giới của trận pháp biến mất, bầu không khí trở nên đặc quánh.
Mạc Phong quay đầu qua: “Lẽ nào kết giới…bị phá rồi sao?”
“Hình như là vậy…”, Trương Phong nhếch miệng gật đầu.
Bốn người nhìn nhau rồi lập tức kêu lên: “Chạy…!”
Cùng với tiếng kêu, đám âm binh cùng hành thi cũng xông tới.
Trương Phong cầm tấm phù Liệt Diễm vứt lên không trung: “Vụt! Cấp cấp như luật lệnh! Tam vị chân hỏa!”
Bùa Liệt Diễm lập hành tức biến thành một con rồng lửa chặn đám hành thi và âm binh. Nhưng chỉ vài giây sau đám âm binh lại tiếp tục lao lên.
Âm binh quá nhiều, một tấm bùa căn bản không có tác dụng gì.
“Được rồi! Đừng lãng phí bùa giấy nữa, chạy đi!”, Mạc Phong quay đầu nhìn Trương Phong.
Cả đám người bị âm binh và hành thi đuổi chạy quanh hồ, bỗng Triệu Vô Cực chạy đầu tiên đứng khựng lại.
Những người phía sau lập tức đổ rầm vào nhau.
“Ông làm cái gì vậy, đang chạy thì tự nhiên đứng lại làm gì thế?”, Trương Phong lau mồ hôi trán, tức giận lên tiếng.
Triệu Vô Cực chỉ về phía trước.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy gần đó xuất hiện một âm binh mặc áo giáp, cưỡi ngựa chiến.
Họ quay đầu lại thì thấy đám âm binh phía sau cũng đã đuổi kịp.
“Xong rồi! Trước sau đều có, giờ chúng ta chỉ còn nước nhảy xuống hồ thôI!”, Trương Phong ôm đầu bất lực.