Trên thực tế, nếu để kéo dài thêm một thời gian nữa, bản thân Tô Nguyệt sẽ không thể trụ vững được nữa, địa bàn của cô ấy sẽ bị chiếm sạch.
Nhưng không cần làm to chuyện như vậy, sở dĩ bọn họ không ngại bao vây nhà họ Tô và liều mạng tấn công như vậy thực ra là bọn họ muốn lấy được lệnh bài Thiên Long, nếu có người muốn nắm quyền điều khiển tông Thiên Long, họ phải có lý do hợp pháp.
Lúc này bên trong biệt thự nhà họ Tô.
Tô Nguyệt bị mấy người vây lại, xung quanh không ai dám tới giúp, rất nhiều người trong nhà họ Tô đều trốn ở một góc bàng quan đứng nhìn, không dám xông lên.
"Cô Tô, chuyện đã đến nước này sao cứ phải cứng đầu thế nhỉ! Chỉ cần cô giao lệnh bài Thiên Long ra đây, chúng tôi nhất định sẽ không làm khó nhà họ Tô, bảo đảm sự hưng thịnh của nhà họ Tô!", một tên đầu trọc to con khoanh hai tay nói.
Nói cách khác, chỉ cần Tô Nguyệt không ngăn cản bọn họ mà giao lệnh bài Thiên Long ra, bọn họ có thể cho cô ấy miếng cơm ăn.
Đứng trong đại sảnh không chỉ có người của các tông môn khác của tông Thiên Long, mà còn có người thân của chính mình!
Một người đàn ông trung niên với cái bụng bia từ trong đám đông bước ra: "Nhà họ Tô sẽ mãi là người cầm quyền của tông Thiên Long, nhưng không phải là mày! Tao là người nhà họ Tô chính thống, vậy tại sao quyền hạn lại rơi hết vào tay con nhãi ranh như mày, sau này gả cho người ta rồi thì không phải tông Thiên Long sẽ thua thiệt sao?"
"Bác Hai! Đừng nói khó nghe như vậy. Lúc ông nội ốm, lúc nhà gặp khó khăn thì ông đã ở đâu? Lúc này ông lại hợp sức với bọn họ để chia cắt địa bàn của nhà họ Tô. Sao lại có tên súc sinh như ông cơ chứ?”, Tô Nguyệt chỉ vào người đàn ông trung niên bụng bia tức giận nói.
Người đàn ông này chính ra là bác hai của cô ấy, con trai thứ hai của Tô Thanh Hà!
Từ nhỏ chưa từng làm việc gì ra hồn, khi nhà họ Tô gặp nạn, ông ta trốn ra nước ngoài không về, thậm chí khi ông cụ bệnh nặng, bọn họ vẫn trốn ở nước ngoài.
Trước khi Tô Thanh Hà chết, toàn bộ nhà họ Tô chỉ có Tô Nguyệt ở bên cạnh, hiện tại ông cụ đã đi rồi, bọn họ lúc này mới trở về, rõ ràng là muốn phân chia gia sản!
Đúng lúc này, một giọng nói chanh chua và ác ý vang lên: "Con ranh kia, ăn nói kiểu gì vậy, việc kinh doanh của gia tộc này từ xưa đến nay đều do đàn ông của gia tộc tiếp quản! Con ranh mày chiếm nhiều đồ của nhà họ Tô như vậy, tao nói cho mày biết, hôm nay phải giao hết mọi thứ cho tao, thôi thấy mày cũng đáng thương, trong thẻ này có hai trăm nghìn tệ coi như bồi thường cho mày!"
Mặc dù dưới chướng Tô Nguyệt không có nhiều thuộc hạ, nhưng lợi thế duy nhất trong tay cô ấy là nhiều tài sản của nhà họ Tô trước khi ông nội mất đã quy về đứng tên Tô Nguyệt.
Ít cũng phải trên ba mươi triệu tệ! Vì sợ Tô Nguyệt không đấu lại được các cô chú, cho nên ông cụ đã chuẩn bị trước giấy công chứng tài sản, để lại phần lớn tài sản cho đứa cháu gái nhỏ đã luôn bên mình.
Ngay cả khi Tô Nguyệt thực sự mất đi quyền thế, vẫn có những bất động sản trị giá hàng chục triệu tệ để cô ấy có thể sống thoải mái nốt quãng đời còn lại.
Nhưng người phụ nữ này lại nghĩ đến việc dùng hai trăm nghìn tệ để đổi lấy khối tài sản trị giá hàng chục triệu tệ của Tô Nguyệt, hoặc là người này bị điên, hoặc là bà ta cho rằng não của Tô Nguyệt bị úng nước!
"Tôi sẽ không bao giờ đưa những thứ ông nội để lại cho các người đâu! Nhìn tính cách của bác hai thì có khi chưa đến hai năm gia sản của nhà họ Tô đã bị tiêu sạch bách rồi ấy! Không còn lại gì cả!", Tô Nguyệt khoanh tay, hừ lạnh.