Món anh nấu hôm nay là cơm dứa, Mạc Phong vẫn vừa nấu vừa ngâm nga khẽ hát, anh không hề để bụng về chuyện rắc rối tối qua.
Sau khi ăn xong mọi người lần lượt rời đi, anh cũng đến công ty, sau khi cà thẻ xong, anh lẻn trốn đi trong khi đám người Vương Bưu không để ý tới.
Anh định tìm Nhược Hi để tìm hiểu tình hình, nói chính xác là anh muốn tìm Mộc Linh Lung thông qua Nhược Hi, bởi vì trong Ngũ Âm, Thương môn là bộ phận tình báo, xét từ thông tin hiện tại thì năng lực của Thương môn vẫn còn ổn lắm!
Câu lạc bộ Quá Giang Long
Mạc Phong lái xe đến cửa, sải bước vào ngay lập tức, nhân viên bên trong đã nhận ra anh.
"Ây?! Thiếu chủ?! Tại sao mới sáng sớm đã tới đây rồi? Không phải ở công ty sao?!", Triệu Vô Cực hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Sở Nam Thiên đang dọn đồ bên cạnh cũng từ từ nghiêng người sang một bên rồi quay lại: "Ây, cơn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy, thiếu chủ?! Nhân tiện, lão Viên truyền tin về nói rằng vài ngày nữa sẽ về, có chuyện cần tìm cậu!"
Trước đó mọi người đi Nam Khương là do nhận được tín hiệu cầu cứu của Viên Bá Thiên, sau khi đến đó thì chả gặp được, quay lại Giang Hải cũng chả thấy đâu. Mới ngày hôm qua, Triệu Vô Cực lại nhận được con chim bồ câu truyền tin nói đã đi đến duyên hải theo lệnh rồi.
"Ông ta giờ sao rồi?! Ở đâu?!", Mạc Phong kinh ngạc hỏi.
Triệu Vô Cực cười khổ nói: "Lão Viên phụng mệnh nhà họ Tống đi duyên hải rồi. Nghe nói là tìm được đồ rồi, mấy ngày nữa sẽ về đến Giang Hải!"
"Tìm được đồ gì?! Có nói rốt cuộc đó là gì không?!"
"Không, lão Viên nói mấy ngày nữa về Giang Hải sẽ liên lạc với chúng ta!"
"..."
Mạc Phong chỉ khẽ gật đầu rồi bước lên lầu mà không hỏi thêm gì.
“Thật kỳ quái, thiếu chủ sáng sớm đã vội vàng tới đây, có chuyện gì sao?!”, Sở Nam Thiên gãi gãi đầu bối rối hỏi.
Triệu Vô Cực vỗ trán ông ta: "Ngốc! Thiếu chủ cũng là đàn ông, đã là đàn ông thì phải giải tỏa! Giờ này lén lút ra ngoài còn vì cái gì nữa?!"
"Ý ông là?!"
Hai người nhìn nhau cười xấu xa.
Bước lên lầu, Mạc Phong mở tung cửa ra, nhìn thấy Thương Hồng đang ngồi trên ghế cúi đầu xử lý tài liệu.
"Tới rồi hả?! Em đã pha trà cho anh rồi, chắc là sắp uống được rồi!", Thương Hồng chỉ vào bàn, không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.
"...", khóe miệng Mạc Phong co giật nhẹ, cười khổ: "Em lại biết anh sẽ tới nữa à?!"
"Không tới thì không phải là anh. Trước khi lâm trận phải biết người biết ta không phải phong cách của anh sao?! Nên anh nhất định sẽ tới tìm Nhược Hi tìm hiểu tình hình cụ thể, đúng không?!"
"..."
Mạc Phong chỉ ngượng ngùng cười cười, anh cũng đã miễn nhiễm với việc lo trước phòng sau của Thương Hồng rồi.
Anh không vội hỏi mà nhấp một ngụm trà.
“Không tệ, hương thơm lưu lại đều là mùi chồi non!”, Mạc Phong nhấp một ngụm trà vừa nói.