Vốn chẳng có ai coi Mạc Phong ra gì, thế nhưng đúng lúc này Tưởng Minh Xuyên lại đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Xuyên, cháu không thấy bác đang bàn chuyện với các chú sao? Vào mà không biết gõ cửa à? Bình thường bác dạy cháu thế nào?”, người đàn ông mặc vest đen tức giận quát lớn.
Người đàn ông này chính là Tưởng Cảnh Văn – Bác của Tưởng Minh Xuyên.
Dù bố của hắn có địa vị cao trong nhà họ Tưởng nhưng so với ông bác này thì vẫn còn kém xa. Tưởng Cảnh Văn có thể ra mặt đại diện cho nhà họ Tưởng. Lời của ông ta nói cũng chính là ý của nhà họ Tưởng.
Dù hiện tại Tưởng Cảnh Văn không phải là gia chủ của nhà họ Tưởng nhưng cũng chẳng khác gì người cầm cân nảy mực.
“Thưa các chú, thật ngại quá nhưng cháu muốn hỏi, mọi người đang bàn bạc làm thế nào để đối phó với thằng nhãi đó phải không ạ?”, Tưởng Minh Xuyên cúi mình xin lỗi.
Mấy người này giỏi nhất là diễn kịch, tất cả đều đã thành tinh nên đương nhiên sẽ không vì chút chuyện này mà tức giận.
Người đàn ông tên Đinh vẫy tay cười xấu xa: “Tiểu Xuyên, mau vào đây, đã tới thì ngồi nghe đi, dù sao cháu cũng không phải người ngoài!”
Tưởng Minh Xuyên bước vào, ngồi xuống vị trí đầu tiên bên trái, cúi mình cung kính với ông cụ Dương: “Chào sếp Dương!”
“Đừng gọi sếp, gọi ông đi!”
“Vâng! Ông!”
Mọi người tôn trọng Tưởng Minh Xuyên còn vì một lý đó. Đó là vì hắn chính là cháu rể của ông cụ Dương.
Mặc dù ông cụ Dương tuổi đã cao nhưng vẫn nắm quyền trong tay. Ông cụ chỉ cần giẫm chân là có thể khiến Yến Kinh chấn động vài phần.
“Thực ra một mình thằng bé nhà họ Mạc cũng chưa nói lên được điều gì. Giang Hải có vị trí địa lý tốt nhưng hầu như đã phát triển tới bão hòa rồi. Kinh tế phía Nam chủ yếu tập trung ở thành phố Nam Đô, vì vậy thành phố Giang Hải cũng chỉ là vũng nước đọng, không cần phải sốt sắng quá!", người đàn ông trung niên tên Đinh phất tay, dựa vào ghế cười xùy.
Lúc này Tưởng Minh Xuyên cắt ngang lời ông ta: “Chú Đinh! Chú nói vậy là không đúng rồi. Hiện tại thằng nhãi đó đã hình thành thế lực ở quy mô nhỏ, nếu chúng ta cứ bỏ mặc thì không chừng sau này…”
“Được rồi, tiểu Xuyên đừng chuyện bé xé ra to nữa. Nhà họ Mạc đã thành ra như vậy, cháu còn tin là bọn họ có thể đổi đời được sao?”, một người đàn ông trung niên trông khá đẫy đà vuốt râu cười xùy.
Đúng ra hôm nay mọi người tập trung ở đây là để bàn bạc về việc làm sao áp chế tài kinh tế đối với nhà họ Bạch.
Gần đây thực lực của Bạch Như Nguyệt mạnh quá. Cô ấy áp chế tài với rất nhiều gia tộc ở Yến Kinh giống như báo thù vậy. Điều đó khiến không ít doanh nghiệp phải chịu tổn thất.
Nhưng Bạch Như Nguyệt cũng không dìm chết ai cả. Có vẻ như cô chỉ muốn cho mọi người một bài học. Vì vậy sau khi mỗi nhà chịu một chút thiệt hại thì cô đã lập tức thay đổi mục tiêu. Có thể nói là ức hiếp các gia tộc lớn nhỏ ở Yến Kinh một lượt rồi thôi.
Vì vậy việc cấp bách trước mắt không phải là xử lý Mạc Phong ở Giang Hải mà là câu thông với nhà họ Bạch. Rốt cuộc cô Bạch suy nghĩ thế nào mà lại đắc tội một lúc bao nhiêu gia tộc. Có thể nói đây đúng là hành vi tự kết liễu mình.
…
Tại thành phố Nam Đô, trong một tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố này.
Bạch Như Nguyệt đang xử lý công việc trong phòng làm việc. Bỗng có tiếng bước chân gấp rút từ ngoài vọng vào.
Một cô gái mặc đồ công sở vội vàng đẩy cửa bước vào. “Tổng giám đốc Bạch, người đại diện của tập đoàn Hạo Đại đã tới rồi, hi vọng có thể gặp cô ạ!”
“Còn cả chủ tịch của Cách Lâm Hào Thái cũng đích thân tới Nam Đô nữa, hi vọng có thể gặp được cô!”, một cô gái khác sải bước đi tới cửa và lên tiếng.
Xem ra kế hoạch của cô đã có tác dụng. Nhưng vẫn chưa đủ, con cá lớn vẫn chưa chịu cắn câu.
“Không gặp! Nói là tôi không có ở đây!”, Bạch Như Nguyệt phất tay cười lạnh lùng.
“Bọn họ nói là nếu không gặp được cô thì sẽ cứ ở công ty, không đi đâu cả!”
“Vậy để họ đợi đi!”
“…”
Nói xong cô bảo hai cô gái kia ra ngoài.
Hành động của Bạch Như Nguyệt khiến rất nhiều người không hiểu. Không biết là họ đã đắc tội gì với nhà họ Bạch mà cô không thèm gặp mặt dù họ tới xin lỗi.
Lúc này Long Hưng Điền đứng im lặng trong phòng làm việc nãy giờ bỗng lên tiếng: “Thưa cô, tôi không hiểu tại sao cô lại tuyên chiến với nhiều gia tộc như vậy! Như thế này chẳng phải là rước họa vào thân sao?”
“Chú nói đúng, chính là rước họa vào thân! Nhưng họa vẫn chưa đủ lớn!”
“Hả! Tôi… tôi vẫn chưa hiểu”.