Họ đặt ba bàn trong khách sạn. Đoàn người bận rộn cả tối. Giờ đã hơn mười một giờ mới được ăn. Cả đoàn người tức tốc chạy ra khỏi Yến Kinh, thật không dễ dàng gì.
Mấy lần suýt nữa họ bị giữ lại tại thành phố đó. Nếu như lần này không có bố và Thường Vân Sam giúp đỡ thì dù Mạc Phong có giỏi giang đến mấy cũng không thể chạy thoát được.
Lúc tới đó anh đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Anh cho rằng hơn hai mươi năm đã qua đi thì mấy gia tộc đó cũng sẽ thay đổi, hoặc là sẽ không dám hành động một cách khoa trương như vậy.
Vậy mà họ dám ra tay như thế, chứng tỏ kho báu của nhà họ Mạc là mục tiêu không buông của tất cả các gia tộc.
Lúc ăn cơm, Mạc Phong không nhịn được nữa bèn hỏi: “Bố , đã lâu như vậy rồi. Hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài. Có phải là bố có vài chuyện nên nói với con không?”
“Con muốn biết điều gì?”, Mạc Yến Chi vừa ăn vừa nhìn anh.
“Bí mật của nhà họ Mạc!”
“…”
Mọi người khẽ ngước nhìn hai bố con, không ai dám lên tiếng, tất cả chỉ cắm cúi ăn phần của mình.
“Có những chuyện con không nên biết thì tốt hơn!”
Mạc Yến Chi cũng gõ bàn, ra hiệu nếu anh muốn biết thì tối nay ba giờ tới phòng của ông ấy!
Nói xong ông ăn nhanh rồi quay người đi ra khỏi khách sạn.
Đây là thành phố Yên Nam, họ đã thoát khỏi phạm vị quản lý của Yến Kinh.
Nhưng Mạc Phong vẫn cảm thấy không yên tâm: “Sư thúc, ông nói xem chúng ta ở đây có an toàn không?”
“Yên tâm đi, thành phố Yên Nam có thực lực của nhà họ Mạc, tuyệt đối an toàn!”, Thường Vân Sam ngáp một hơi dài.
Anh sững sờ. Nếu thành phố Yên Nam có thực lực của nhà họ Mạc thì tại sao lại không thông báo cho người ở đây ra mặt tiếp ứng, hại họ bị truy sát dọc đường? Hơn nữa còn để mất ngọc bội như vậy chứ?
“Gì ấy nhỉ, cháu có thể hỏi sư thúc một câu không?”
“Hỏi đi!”
“Miếng ngọc của cháu ấy, có quan trọng không ạ?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi. Đó là vũ khí bí mật xoay chuyển Càn Khôn vào lúc quan trọng nhất của nhà họ Mạc đấy. Nó còn trên người cháu không?”
“Cháu…”
Thứ có thể xoay chuyển Càn Khôn sao?
Mạc Phong bỗng chột dạ.
“Không phải cháu đã…”, Thường Vân Sam thấy anh đơ người bèn nhìn với vẻ khó hiểu.
Mục Thu Nghi vội vàng cầu khẩn: “Xin lỗi ông…đều là tại cháu…”
Nhưng cô chưa dứt lời thì đã bị Mạc Phong nắm chặt tay ra hiệu: “Giỡn ông thôi, sao có thể để mất được chứ!”
“Ồ ồ! Hết hồn chim én. Nhóc con phải giữ kỹ đấy nhé, thế gian này sắp thay đổi rồi. Miếng ngọc đó rất có khả năng sẽ trở thành bảo bối để ra đòn sát phạt cuối cùng đấy!”
“Không phải nó là chìa khóa cất giữ kho báu sao?”
“Điều này…cụ thể ông cũng không rõ, dù sao miếng ngọc đó có lịch sử hàng nghìn năm rồi. Mỗi một năm chỉ xuất hiện điều thần kỳ một lần, hơn nữa đều nằm trong tay nhà họ Mạc và nhà họ Mục, vì vậy không được để mất! Của nhà họ Mục đã không còn, chỉ còn đặt hi vọng vào cháu thôi!”
“…”