Chương 49
“Cậu của cô vừa có việc đi trước rồi, có điều không sao, chúng ta cứ chơi tiếp thôi, mặc kệ ông ta!”, Trần Lượng đi về phía trước với một ly rượu vang đỏ và nhếch mép nói.
Mục Thu Nghi không hề nể nang, cô chẳng thèm để tâm, cứ thế quay người đi: “Tôi còn có chút việc nên đi trước đây!”
Nhưng khi vừa bước tới cửa, một người đàn ông lực lưỡng đã chặn cô lại.
Trần Lượng dựa vào sofa, mỉm cười: “Thích đến thì đến, thích đi thì đi, có vẻ cũng quá xem thường tôi rồi đấy nhỉ?”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào, tôi đến đây là để bàn chuyện công việc, không phải đến chơi với anh! Tránh ra!”, Mục Thu Nghi tức giận nói, ánh mắt đanh lại.
Nhưng người đàn ông lực lưỡng đứng ở cửa vẫn bất động.
Cô lập tức quay đầu nhìn Trần Lượng với ánh mắt tức giận: “Tránh ra, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”
“Gọi cảnh sát? Đây là cô tự mình đến đấy nhé. Chúng tôi có camera giám sát, cô gọi cảnh sát có ích lợi gì không? Uống xong ly rượu này, cần chơi thì chúng ta tiếp tục chơi, cần bàn chuyện làm ăn thì chúng ta sẽ nói về chuyện làm ăn. Không giấu gì cô, mấy vị ngồi ở đây đều là chủ doanh nghiệp lớn trong ngành kinh doanh mỹ phẩm, nếu như vậy mà cô vẫn không muốn ở lại thì cô cứ đi đi!”, Trần Lượng quay đầu nhìn đám người đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cười khúc khích.
Những người đàn ông này có một điểm chung là đều có cái bụng bia to và hất ngược tóc.
Người ta vẫn nói là đàn ông mà làm ăn tốt thì máitóc đều hất ngược ra sau, như vậy nhìn sẽ giống mấy người làm ăn kinh doanh.
Mục Thu Nghi hơi do dự.
“Mọi người, để tôi giới thiệu với các vị, đừng thấy người đẹp này tuổi còn trẻ, hiện giờ cô ấy đã là tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tư Nhã rồi đấy”, đúng vào lúc cô còn đang do dự, Trần Lượng đã đẩy cô vào trong đám người.
Dưới ánh đèn đầy màu sắc này, khuôn mặt của Mục Thu Nghi hiện ra trước mặt mọi người.
Những người đàn ông với những cái bụng bia này lần lượt lộ ra vẻ mặt thèm khát, giống như ánh mắt của con sói hoang đang nhìn chằm chằm vào con thỏ trắng nhỏ.
Chậc chậc…
Thân hình này, ngực ưỡn mông cong, đôi chân này lại càng thôi thúc họ muốn nhấc chúng lên.
“Ây da, ây da, quả thực là người phụ nữ này rất hấp dẫn đó…”
Trần Lượng khẽ họ một tiếng, người đàn ông trung niên kia liền biết điều ngay lập tức: “A hạ, từ lâu đã nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Kim Tư Nhã xinh đẹp mỹ miều. Hôm nay gặp mặt quả nhiên khiến người ta phải sửng sốt. Tôi..tôi là giám đốc kinh doanh của công ty mỹ phẩm Meilala. Như thế này đi, nếu cô uống rượu cùng với tôi thì mỗi loại mỹ phẩm của công ty cô tôi sẽ lấy một trăm bộ!”
“Phải đó, phải đó. Tôi là người của cửa hàng bách hóa Hải Thiên, cô cũng lại đây uống với tôi một lỵ, tôi sẽ trưng bày sản phẩm của cô trên giá hàng miễn phí luôn!”
“Cả tôi nữa, tôi có chuỗi thương hiệu trên khắp đất nước. Tôi có thể đẩy sản phẩm của cô lên trang chủ của một trang web nào đó, cứ vài phút cô lại có thể nhận lại tiền! Thế nào, qua đây uống với tôi một ly nhé!”
Mục Thu Nghi cau mày, xem ra tin tức về vấn đề tài chính của tập đoàn Kim Tư Nhã đã bị lộ ra ngoài.
Nhưng mình có thực sự muốn uống cùng họ không? Thế này thì có khác gì các em gái tay vịn trong mấy câu lạc bộ?
“Cô cũng không cần phải có gánh nặng tâm lý gì. Họ đều là những doanh nhân thành công, mến mộ cô nên mới bằng lòng uống rượu với cô. Chỉ cần hôm nay cô uống cùng với họ, chắc chắn chẳng bao lâu nữa sản phẩm của tập đoàn cô sẽ trở thành hot trên toàn cầu!”, Trần Lượng vừa cười đều vừa nói khích bên tai.
Danh dự và lợi ích đấu tranh mạnh mẽ trong tâm trí của Mục Thu Nghi.
Trần Lượng lại đưa ly rượu vang cho cô: “Công ty đó là do mẹ cô để lại cho cô phải không. Cô cũng không muốn nó cứ sụp đổ như thế chứ. Chỉ cần hôm nay cô uống cùng các sếp ở đây, tôi cam đoan với cô, tập đoàn Đông Hoa sẽ ký hợp đồng với tập đoàn Kim Tư Nhã, đầu tư năm trăm triệu tệ để giúp cô vượt qua khó khăn! ”
“Năm trăm triệu? Anh nói nghiêm túc sao?”, Mục Thu Nghi hơi sửng sốt rồi kêu lên.
Nếu có thêm năm trăm triệu nữa, cô tin rằng mình nhất định sẽ có thể mở rộng thị trường châu Âu.
Cô do dự một chút rồi cuối cùng nâng ly lên: “Hy vọng anh nói lời giữ lời!”
“Đương nhiên, không ai ở Giang Hải không biết thực lực của tập đoàn Đông Hoa!”, Trần Lượng vỗ ngực cười đắc thắng.
Tập đoàn Đông Hoa là một công ty rất mạnh ở Giang Hải, phạm vi hoạt động trong ngành của họ khá rộng, trong đó bao gồm cả mỹ phẩm, giá trị thị trường tổng thể ít nhất tương đương với mười tập đoàn Kim Tư Nhã.
Không phải cô không tin tưởng tập đoàn Đông Hoa, mà là cô có chút không tin tưởng Trần Lượng, bởi vì người này có điều tiếng không hay trong ngành, đặc biệt là đối với chuyện tình cảm thì lại càng cợt nhả hơn.
Cách đây không lâu, một cô gái đã mang cái thai của anh ta, kết quả là anh ta chẳng những nói đứa trẻ không phải của anh ta, thậm chí còn không muốn đưa tiền phá thai cho người ta, cuối cùng cô gái đó đã nhảy lầu tự vẫn.
Cứ như vậy, cô gái đó đã chấm dứt quãng đời ngắn ngủi của mình.
Nhưng bây giờ Mục Thu Nghi chỉ có thể cố hết sức để cứu vãn thôi, hiện tại chỉ có tập đoàn Đông Hoa mới đủ sức bỏ ra hàng trăm triệu tệ để cô quay vòng vốn.
Nếu trong một tuần không có tiền, các nhà cung cấp nước ngoài cũng sẽ lần lượt đình công, và một khi công nhân của họ đình công, tập đoàn sẽ càng ngày càng tiến gần đến việc phá sản.
“Hy vọng là như vậy!”, Mục Thu Nghi cầm ly rượu vang và trầm giọng nói: “Lần đầu tiên đến đây, ly rượu này tôi xin uống trước để tỏ thành ý!”
Nói xong cô liền uống cạn ly rượu vang, mấy người đàn ông trung niên bụng bia và Trần Lượng lén lút liếc mắt nhìn nhau.
Thực ra đây đâu phải là các ông chủ gì chứ, đây chỉ là một vài người mà Trần Lượng tìm đến từ trong đoàn kịch mà thôi.
Vì những vai họ thường đóng trong đoàn kịch là vai nhà giàu mới nổi và những ông chủ trọc phú.
Hôm nay mời họ đến cũng là một buổi biểu diễn thực sự, nhưng có vẻ như cách diễn xuất này của họ còn hơi nông.
ít nhất thì nó cũng tạm thời đánh lừa được Mục Thu Nghi. Trần Lượng đã nắm bắt được tâm trạng lo lắng của cô, cũng như suy nghĩ có bệnh vái tứ phương của cô lúc này!
“Tửu lượng của cô Mục thật là tốt, không hề thua kém gì đàn ông. Nào nào nào, cô uống thêm một ly nữa đi. Ly cô vừa uống là uống cùng với ông chủ Lý, giờ phải uống với tôi nữa chứ!”, một người đàn ông trung niên với kiểu đầu húi cua cố tình vén để lộ ra chiếc dây chuyền vàng trên cổ với điệu cười xấu xa.
Vẻ mặt của Mục Thu Nghi lại trở nên ảm đạm, rõ ràng là cô đang cố hết sức để kìm nén cơn tức giận của mình.
Giờ cô mới cảm thấy, Mạc Phong còn ngay thẳng đường hoàng hơn đám người này nhiều.
Bởi những ông chú trung niên này chưa bao giờ rời mắt khỏi những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể cô.
Họ nhìn chằm chằm cứ như là có thể nhìn xuyên qua quần áo vậy.
Trần Lượng cũng nâng ly chậm rãi đi về phía cô: “Mấy ông chủ này đều là những người nhiều tiền, họ không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích uống rượu thôi. Nếu như họ đồng ý giúp cô khơi mở các kênh, cộng thêm sự hỗ trợ của tập đoàn Đông Hoa chúng tôi, tôi tin rằng chuyện vượt qua được khó khăn lần này không phải là vấn đề nữa!”
Mục Thu Nghi lúc nãy vẫn còn tức giận như bị dội một gáo nước lạnh, giờ đây khí thế lại hoàn toàn bị dập tắt.
Cô nở nụ cười chuyên nghiệp trên mặt và lại cầm ly rượu vang lên: “Vậy được, nếu như mọi người đã vui vẻ như thế thì tôi xin kính các ông chủ thêm một ly nữa!”
Lại một ly rượu vang đỏ đầy ắp khác bị uống cạn.
Nụ cười trên gương mặt của những người này ngày càng rõ rệt hơn.
“Tốt! Tửu lượng của cô Mục tốt lắm!”
“Nếu mà sớm biết cô chủ Mục đẹp như vậy thì tôi kết hôn chậm hai mươi năm cũng đã làm sao?”
“Vừa rồi coi như là ly rượu mở đầu, chúng ta tiếp tục uống đi. Nếu như chúng ta đã uống rượu ở đây, thì quan trọng nhất là phải chơi cho đã!”