Thấy cô gái từng bước tiến về nơi phát ra âm thanh: "Ai đó?!"
Mạc Phong cùng ba người còn lại nhìn nhau, lúc này anh chắc chắn cô gái này không thể nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, đôi mắt to tròn long lanh như nước kia vậy mà không thể nhìn thấy thế giới này.
"Cô gì ơi, đừng sợ, chúng tôi không phải kẻ xấu, nhưng ...”, Trương Phong gãi gãi đầu cười ngượng ngùng, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Triệu Vô Cực nhanh chóng giải vây: "Vừa mới đi ngang qua, muốn xin miếng nước! Có được không?!"
"Đương nhiên là được! Mọi người chờ tôi rót nước cho".
Cô gái nói xong xoay người bước vào phòng, tuy rằng mắt có chút vấn đề nhưng cử động không hề bị hạn chế, hơn nữa còn bước vào rất nhẹ nhàng.
"Thật là lạ! Tại sao tôi luôn cảm thấy cô ấy không nhìn thấy, nhưng cô ấy đi lại như thể là người lành lặn vậy!”, Trương Phong gãi đầu lẩm bẩm.
Mạc Phong khoanh tay khẽ cười một tiếng: "Khi một trong năm giác quan của người ta bị tổn thương, bốn giác quan còn lại sẽ nhạy hơn rất nhiều, đó là lý do tại sao có người bị mù, nhưng tai lại rất thính!"
Một số cao thủ sẽ khổ luyện thính lực nếu họ bị mù, vì vậy họ vẫn có thể nhận biết hướng của đối phương bằng cách cảm nhận sự thay đổi luồng khí.
Một lúc sau, cô gái bưng hai bát sữa đậu nành mới xay bước nhanh về phía Mạc Phong.
“Mọi người khát nước thì uống cái này trước đi, bên trong tôi còn nữa đó!”, cô gái thì thào.
Mạc Phong nhìn qua sữa đậu nành rồi đưa cho Triệu Vô Cực: "Uống đi, không sao đâu".
Trương Phong cũng cầm lấy một bát, cười khổ nói: "Cô gái, đêm hôm khuya khắt tự nhiên có mấy tên đàn ông xuất hiện trong nhà cô mà cô không sợ sao?!"
"Sợ á?! Có gì mà phải sợ, dù sao nhà này cũng chỉ có một mình tôi, tôi chỉ ở có một mình, không có người thân gì hết thì sao mà phải sợ!”, cô gái tự giễu cười nói.
Mạc Phong nhìn xung quanh, còn có quần áo của một cô bé, chắc không quá bốn năm tuổi.
“Em gái cô đâu?!”, anh nhìn cô gái mù nghi ngờ và hỏi.
Cô gái bật khóc nức nở: "Bị họ bắt đi rồi, họ nói là để dâng lên thần núi. Hôm trước vừa bị bắt đi rồi. Bây giờ chỉ còn lại mình tôi trong nhà này!"
"Thần núi?! Thần núi của các cô cần trẻ em làm gì?!”, Mạc Phong khó hiểu hỏi.
Trương Phong có vẻ tinh ý nhận ra điều gì đó, vội hỏi: "Chỗ các cô hàng năm đều dâng bảy đôi trai gái dưới mười tuổi lên thần núi đúng không?!"
“Sao cậu biết?!”, cô gái lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Rõ ràng Trương Phong nói đúng rồi, Mạc Phong khi nghe chuyện này đã rất sốc, mỗi năm đều dâng bảy đôi trai gái, một ngày nào đó trong thôn này sẽ không còn trẻ con, số trẻ con đẻ ra mỗi năm còn chả đủ để đem dâng nữa là.
Một ngày nào đó sẽ bị bắt đi hết, số lượng người trong thôn sẽ tiếp tục giảm, bởi vì rất ít trẻ em có thể sống sót qua bảy tuổi.
“Ngày xưa bảy năm dâng một đôi, nhưng hai năm trở lại đây, mỗi năm phải dâng lên bảy cặp trai gái. Nghe nói thần núi nổi giận, phải dâng nhiều hơn một chút!”, hai giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đẹp của cô gái.
Mạc Phong không khỏi rơi vào trầm tư.
Mỗi năm dâng bảy cặp trai gái, nhưng muốn trẻ con sao có thể là thần núi được, chắc chắn phần lớn là yêu ma quỷ quái gì đó, chúng được tôn thờ như những vị thần, thế kỉ hai mốt rồi mà vẫn còn loại tập tục này.
“Thần núi rốt cuộc là thứ gì vậy?!”, anh dang hai tay khó hiểu hỏi.