Hơn nữa văn hóa của họ đã bị đồng hóa bởi văn hóa Hoa Hạ.
Nhưng ở sâu bên trong, sau khi đi xuyên qua khu rừng thì bên trong không khác gì nơi ở của người Maya cổ đại. Mặc dù có đèn nhưng có rất ít thiết bị dùng điện, hơn thế nữa họ vẫn sử dụng những kiến trúc vô cùng nguyên thủy.
Phóng tầm mắt ra xa còn thấy cả cung điện thời cổ đại. Chỉ có trong cung điện này là có đèn sáng, còn bên ngoài là thắp đuốc.
Một kiểu kiến trúc vô cùng cổ xưa, thế nhưng ở đây có hang động đẹp như vậy mà không bị người ngoài phát hiện thì cũng thật không dễ dàng. Chẳng trách nội bộ Nam Khương lại cấm người ngoài, bởi người ngoài vào rồi chưa chắc đã ra được.
Bên trong nhà giam của mười tám trại tại Nam Khương.
Bạch Doanh bị nhốt trong một gian phòng làm bằng đất, cũng không hẳn là đất mà là bên trong động núi. Huyệt động không quá lớn, được gia cố thêm bởi những trụ cột bằng sắt.
Địa hình có lợi và nhà giam được làm hết sức kiên cố. Có rất nhiều cao thủ bị nhốt ở đây mà không thể trốn thoát.
Cô giống như một con ốc nằm cuộn mình một góc.
Đồ ăn đặt trước cửa giam cũng không buồn ăn, cả ngày cô chẳng ăn uống gì.
Cạch!
Có tiếng mở cửa vọng tới.
Bạch Doanh quay lưng ra cửa nhà giam, không hề muốn quay người lại.
“Lại không ăn à?”
Vưu Giai Hàng lên tiếng, Bạch Doanh ngửi thấy chỉ cười xùy: “Đằng nào cũng chết, bớt ăn một bữa cũng đã làm sao? Nếu tôi có thể chết trước trăng tròn thì ít nhất cũng sẽ không trở thành tội đồ thiên cổ!”
“Có những việc chúng ta không thể ngăn chặn, cũng không thể thay đổi, chỉ là hạt cát bé nhỏ giữa tự nhiên bao la. Có thể cái chết của cô sẽ chẳng giải quyết được điều gì nhưng cũng có khi lại tạo ra sự điên đảo đối với cả thế giới này! Nên cô phải ăn uống cho đầy đủ vào!”
Nhìn bộ dạng gầy gò của Bạch Doanh, Vưu Giai Hàng cảm thấy đau lòng lắm. Hai người từ nhỏ lớn lên, cũng có thể nói là thanh mai trúc mãi, hơn nữa hắn cũng thừa nhận là thích Bạch Doanh, thậm chí còn tỏ tình rất nhiều lần.
Nhưng kết quả lần nào cũng vậy, hắn đều bị từ chối một cách tàn nhẫn.
“Ha ha, do bố nuôi bảo anh tới khuyên tôi à? Sợ tôi không sống tới nổi trăng tròn sao? Tôi nói anh biết, từ bỏ đi, tôi thà chết chứ không bao giờ tiếp tay để thả con quái vật đó ra! Đó không phải là thủy thần mà là một ác ma có thể hủy hoại toàn bộ Nam Khương!”, Bạch Doanh quay qua để lộ khuôn mặt nhợt nhạt: “Đã lâu như vậy rồi mà anh còn không hiểu bố nuôi của anh sao? Ông ta đang nghĩ cho Nam Khương thật sao? Hại chết ông bà của tôi, nếu tôi có thể ra ngoài thì tôi sẽ băm vằm ông ta ra hàng trăm nghìn mảnh!”
Vưu Giai Hàng cảm thấy nhói đau, giống như bị ai đó cầm dao đâm mạnh vào trái tim, thậm chí còn có cảm giác như muốn tắt thở.
“Không phải như cô nghĩ, tôi không hề giúp bố nuôi tôi, hơn nữa ông ta nói mọi sự đều là vì Nam Khương. Long khí hết, ông ta có thể mượn từ nơi khác, nếu không, rất có khả năng Nam Khương sẽ biến mất.