Lúc này có tiếng bước chân từ đám đông vọng lại. Có mấy người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng lũ lượt chen tới. Phía sau còn có thêm vài người bảo vệ.
“Trưởng khoa Hách, ông không sao chứ?”, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse kêu lên.
Người đàn ông bị Mạc Phong ghì dưới đất tên là Hách Đại Dũng, là trưởng khoa thần kinh. Do bố của Tống Giai Âm xuất hiện khối u chèn ép vào dây thần kinh trong não nên thuộc phạm vi điều trị của ông ta.
Thấy bảo vệ tới, Hách Đại Dũng giống như túm được cọng cỏ cứu mạng bèn điên cuồng kêu gào: “Mau, mau cứu tôi. Đập chết thằng này cho tôi. Tôi phải tố cáo cậu ta! Để cậu ta ngồi bóc lịch cả đời!”
Bốp!
Mạc Phong cho ông ta một phát bạt tai. Thêm mấy chiếc răng bay ra từ miệng của ông ta: “Tôi cho ông nói rồi đấy à? Xem ra ông chưa biết rõ vị trí của mình ở đâu nhỉ!”
“Cậu…”, Hách Đại Dũng bị đánh thì không dám phản kháng nữa.
Mấy vị bác sĩ thấy Mạc Phong đánh người không chút nể nang thì cảm thấy chuyện này không thể cứng rắn được mà phải dùng tình cảm để giải quyết.
“Cậu nhóc, có gì từ từ nói, đâu cần phải động tay động chân. Nếu như cậu cảm thấy không hài lòng chỗ nào với bệnh viện chúng tôi thì cứ nói, chúng tôi sẽ tiếp thu!”, một người đàn ông trung niên cười he he nói.
Nếu như đúng như ông ta nói thì có khi vấn đề của Tống Giai Âm đã được giải quyết xong từ lâu rồi.
Hai ngày nay cô chạy đi khắp nơi tìm trưởng khoa, quản lý, các tầng lớp cao cấp chỉ có mỗi viện trưởng là chưa tìm thôi. Cô chưa tìm tới viện trưởng không phải là vì không muốn mà là tới mấy lần nhưng không thấy người đâu. Cô dò hỏi thì biết được rằng viện trưởng đi công tác chưa về.
Sự việc đã trôi qua hai ngày mà vẫn không có ai đứng ra giải quyết. Hơn nữa đúng lúc Tống Giai Âm hết tiền thì họ còn muốn đuổi cô ra khỏi viện, đến thuốc thang cũng ngừng cung cấp.
Nghe thấy vậy Mạc Phong bèn cười khẩy: “Giải quyết à? Nếu như các người thật sự có thể giải quyết thì đã làm từ lâu rồi, chứ lại phải đợi tới tận bây giờ sao?”
“Trẻ tuổi đừng có sốc nổi quá. Tội cố ý gây thương tích đủ để cậu ngồi bóc lịch một thời gian đấy. Có thể bỏ qua được cho ai thì bỏ qua, đừng hủy hoại tiền đồ của mình. Người đàn ông trung niên Địa Trung Hải khuyên bảo chân thành.
Tiền đồ à?
Anh cười lạnh lùng: “Được lắm, vậy thì để cảnh sát và truyền thông vào cuộc. Tôi muốn xem xem bệnh viện chữa trị để xảy ra sự cố lại còn đuổi người đi thì sẽ thế nào. Tôi chỉ cần chân tướng, để xem báo trí bên ngoài sẽ vì các người hay là vì sự công bằng!”
Đám người đứng xung quanh nhao nhao bàn tán.
“Thì ra là vậy. Thế mà trước đó ông bác sĩ kia nói rằng do cô gái không có tiền cứ bám lấy bệnh viện không chịu đi!”
“Hóa ra là lúc phẫu thuật khiến não bị thương. Bệnh viện sợ phải chịu trách nhiệm nên bắt bọn họ xuất viện, lại còn nói đó là hiện tượng bình thường!”
“Bình thường cái con khỉ ấy. Dù có dùng thuốc mê thì cũng chỉ hai ngày là tỉnh thôi!”
“Ai bảo cái bác sĩ Lý đó là cháu ruột của phó viện trưởng chứ. Chắc chắn là bên trên bao che cho cậu ta rồi.
“Có phải là bác sĩ trẻ tuổi suốt ngày có quan hệ bất chính với các y tá không?”
“…”