Như thể nó vô cùng sợ thanh kiếm Tàn Uyên mà Mạc Phong cầm trong tay. Ánh mắt nó nhìn Mạc Phong đã không còn vẻ khinh bỉ và hống hách như trước mà trở nên e dè như thể sợ rằng Mạc Phong sẽ đột nhiên tấn công mình vậy.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, đặc biệt là năm vị trưởng lão.
"Cái tên nhãi này rốt cuộc lai lịch thế nào vậy? Chỉ dùng kiếm ý cũng dọa được cả con Hắc Long này!"
"Mọi người không cảm thấy sát khí vô cùng mạnh mẽ sao? Khí thế mạnh mẽ này tôi chưa từng được thấy! Tên nhóc này không phải dạng vừa đâu!"
"Liệu có phải vì thanh kiếm mà cậu ta đang cầm trong tay không?"
"... ..."
Trưởng lão Phong đứng bên cạnh ôm thanh kiếm Hắc Bạch Huyền Tiễn cười nhạt nói: "Không phải ai cũng xứng với thanh kiếm kia, càng không phải ai cũng dùng được nó đâu. Sau khi việc này xong xuôi, tôi nghĩ chúng ta phải cố gắng kết giao với tên nhóc này mới được!"
"Ông thực sự tin cậu ta có thể trấn áp con Hắc Long này sao? Đến đại tế ti cũng thất bại, chỉ dựa vào tên nhóc này mà được sao?", trưởng lão Linh kinh ngạc hỏi.
Trưởng lão Phong gật đầu đáp: "Tôi tin! Đó là trực giác của đàn ông!"
Bầu không khí lúc này vô cùng quỷ dị, gió hiu hiu thổi. Mạc Phong và Hắc Long bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
Một lúc lâu sau, Mạc Phong mới cất tiếng nói: "Nếu đã sợ tao thì mau cút về đầm Bích Thu đi!"
"Ha ha ha! Tên nhãi kia, đừng giỡn quá lố để rồi giỗ quá lớn. Thứ ta sợ không phải ngươi của hiện tại mà là ngươi của hàng nghìn năm trước. Lúc nãy trong mắt ngươi ta đã thấy ngươi của năm đó! Nếu là trước đây, ngươi đường đường là kiếm tiên, có thể ta còn sẽ kính nể ngươi ba phần, nhưng ngươi của hiện tại thì làm gì được ta cơ chứ? Thêm một tiếng nữa, mắt biển sẽ bị phá vỡ. Như vậy ta sẽ thuận lợi ra đến biển. Đến lúc đó..."
"Yên tâm, ngươi sẽ không đợi được đến lúc đó đâu!"
Không đợi Hắc Long nói hết, Mạc Phong cầm kiếm lao về phía trước: "Muốn đi khỏi đây thì bước qua xác tao đã!"
Mạc Phong di chuyển vô cùng nhanh, nhìn anh chạy băng băng trên mặt nước mà cứ như chạy trên đất liền.
"Nhanh quá!", Trương Phong kinh ngạc hô lên: "Anh Mạc Phong cố lên!"
Hắc Long ban nãy đã phun lên mặt đất một loại chất lỏng màu đen, định dùng nó để hạ Mạc Phong. Thế nhưng, thoáng cái đã không thấy Mạc Phong đâu.
"Mày phản ứng quá chậm chạp!", Mạc Phong lúc này đã nhảy lên.
Nhưng anh không vội vã tấn công mà uốn cong người về phía sau bởi Hắc Long vừa quét đuôi qua. Mạc Phong vừa vặn tránh được, cái đuôi của nó sượt qua mặt anh.
Nếu ban nãy anh vội vã tấn công thì kết cục sẽ bị đuôi của Hắc Long quất trúng. Ban nãy trưởng lão Phong chỉ bị quất nhẹ một cái đã bay ra xa. Cho nên tốt nhất là tránh được mấy đòn chí mạng của nó, nếu không thì không thể nào bò dậy nổi.
Và kết cục nếu bị nó đánh trúng chỉ có thể như U Mộng mà thôi!
Trưởng lão Phong đứng cách đó không xa, thấy màn ứng biến linh hoạt của Mạc Phong thì không khỏi gật gù tán thưởng: "Đúng là tài không đợi tuổi, khả năng phán đoán của tên nhóc này không phải dạng vừa! Đúng là một kiếm khách trời sinh!"
Kiếm thuật của trưởng lão Phong ở Nam Khương này cũng thuộc hàng top một top hai. Khả năng phán đoán chính là khả năng trong thời gian ngắn dự đoán được đối phương sắp ra chiêu gì. Khả năng này chỉ có những kiếm khách thượng thừa mới có được.