Anh thà quyên góp ba mươi tỷ tệ cho tập đoàn Đằng Long, khôi phục sản nghiệp của nhà họ Châu, thêm sản nghiệp riêng của tập đoàn Đằng Long, một năm kiếm hàng chục tỷ tệ cũng không thành vấn đề. Hơn nữa bọn họ còn có một doanh nghiệp kinh doanh thuốc tư nhân, hai ba năm là có thể hoàn vốn, sau đó sẽ biến thành thu nhập ròng.
Nếu được tập đoàn Sài Thuỵ mua lại thì sẽ có kết quả khác, sau khi bị mua với giá hai mươi ba mươi tỷ tệ, thì nhà họ Châu chẳng khác nào ngồi dưng ăn hoang, mỏ vàng cũng cạn, từ bỏ một vị trí đắc địa như Giang Hải thì khó mà vực dậy được.
Tuy nhiên, Mạc Phong cũng không thể để tập đoàn Sài Thuỵ tiến vào Giang Hải, ông chủ đứng sau tập đoàn này chính là nhà họ Tưởng đã từng đối đầu với anh!
Vì vậy, ngay cả khi Châu Nhược Niên đồng ý bán, thì e là tập đoàn này cũng sẽ không tồn tại ở Giang Hải được bao lâu, nhanh chóng bị tống khứ khỏi đây.
Nhìn thấy Châu Nhược Niên kích động như vậy, Mộ Dung Vân Long vội hỏi: "Tôi nói này ông Châu, ông nên cân nhắc kĩ đi chứ?"
"Cân nhắc? Chuyện này vẫn còn cần cân nhắc sao? Tập đoàn Sài Thuỵ muốn mua công ty của tôi với giá hai mươi ba mươi tỷ tệ, thì chi bằng sát nhập vào tập đoàn Đằng Long còn hơn. Đúng là nhà họ Châu hiện đang gặp phải một số vấn đề, nhưng tôi không tin là không lật ngược được tình thế!”, Châu Nhược Niên tức giận nói.
Từ Mậu Thịnh cũng đặt điện thoại di động xuống, cười tủm tỉm nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không còn gì để nói. Vậy thì chỉ có thể nghe theo cậu Mạc, huy động ba mươi tỷ tệ, sát nhập tập đoàn Đằng Long. Hai người đừng lòng vòng với chúng tôi nữa, ba người chúng tôi tính ra đã lăn lộn ở giới kinh doanh hàng chục năm nay, trí óc cũng không hề thua kém gì thế hệ trẻ hai người đâu! Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, công ty sẽ giao cho hai người, nhưng phải kinh doanh tốt vào cho tôi!"
"..."
Hiển nhiên là từ lâu ông ta đã biết Mạc Phong và Từ Giai Nhiên bày trận để họ gia nhập tập đoàn Đằng Long, cho dù những yếu tố bên ngoài không liên quan gì đến họ, cũng nhất định muốn nhân cơ hội thâu tóm ba người.
Nhìn thấu nhưng không nói thẳng thì vẫn giữ được tình bạn này!
Mạc Phong nhìn Từ Giai Nhiên, cô ấy lập tức rút ra ba bản hợp đồng từ trong túi xách của mình.
"Chỉ cần các ông ký vào đây, thì các ông sẽ là người của nhà họ Mạc, tôi đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Ba ngày! Tôi chỉ cần ba ngày là có thể để cho đám người gây rối ở Hoa Hạ cút khỏi đây!", Mạc Phong giơ ba ngón tay lên, nói với giọng chắc nịch.
Cả ba không khỏi liếc nhau.
“Ba ngày á? Cậu có chắc không?”, Châu Nhược Niên kinh ngạc nhìn anh nói.
Mộ Dung Vân Long cũng nghi ngờ nhìn anh: "Cậu Mạc, cậu thực sự có thể đuổi đám người đó ra khỏi Hoa Hạ sao? Có lẽ bọn họ muốn làm nhiễu thị trường trong nước để đẩy các doanh nghiệp vào tình trạng phá sản, hơn nữa còn thừa cơ trục lợi. Nghe nói đây là một tập đoàn lớn ở khu vực châu Âu! Thực lực chưa chắc đã thua kém nhà họ Bạch đâu!"
"Các ông không cần bận tâm đến chuyện này, dù kẻ đó có lợi hại đến đâu thì Hoa Hạ này vẫn là địa bàn của tôi, dù là hổ cũng phải quỳ xuống thôi! Cứ chờ đấy!", Mạc Phong nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau miệng, cười nham hiểm.
Mỗi khi anh cười nham hiểm thế này, bọn họ không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, thằng nhóc này ghê thật, doạ sợ điếng người!
Sau khi họ ký xong, dường như trái tim đang treo lơ lửng cũng được hạ xuống.