Mấy tầng phía dưới có vẻ dễ, ba tầng còn lại thì khó khăn. Tháp Võ khác tháp Pháp là phải đánh nhau mới được.
Trong tháp Pháp, phần lớn là cần Trương Phong phá trận. Dù có ra tay thì đối phương cũng không giỏi võ thuật nên có thể nói vượt qua tháp Pháp có phần đơn giản hơn.
Bạch Doanh đứng bên cạnh giậm chân cuống cuồng: “Hầy, dù có vượt qua được tháp Võ thì tới tháp Trí phải làm sao đây?”
“Cô không có niềm tin với anh ấy à?”, Khương Na khoanh tay mỉm cười.
“Có tin! Nhưng có những chuyện tên này cứng đầu lắm, tháp Trí đâu chỉ đơn giản là thông minh. Mỗi một tầng đều có rất nhiều cơ quan. Nếu như không trả lời được hoặc là không mở được các cơ quan thì cũng sẽ bị chết trong đó, thậm chí sự nguy hiểm của tháp Trí còn hơn cả hai tháp kia cộng lại!”
“…”
Nửa tiếng sau!
Bụp!
“Đèn tầng sáu sáng rồi!”
Xích Ly sửng sốt đứng bật dậy: “Mới hai giờ đồng hồ mà gã này đã vượt qua được tầng thứ sáu rồi sao?”
“Bố nuôi, chúng ta có nên âm thầm làm gì đó không?”, Vưu Giai Hàng chắp tay khẽ hỏi.
Hắn nói vậy là vì hắn cảm thấy bố nuôi đang nghi ngờ chính mình. Tối qua ông ta giao cho hắn mấy nghìn người, vậy mà hôm nay lại cắt mất một nửa điều đi nơi khác, rõ ràng là ông ta xem nhẹ thực lực của Vưu Giai Hàng.
Nếu như hắn không bày tỏ thành ý thì rất có khả năng sẽ bị loại trừ.
Gần vua như gần hổ. Xích Ly chưa vô dụng tới mức bỏ bê công việc. Ông ta là người có năng lực, chỉ là hai năm gần đây ham mê sắc đẹp nên không còn tinh anh như trước nữa.
Mấy năm trước Xích Ly từng là cao thủ có thể đập chết một con bò chỉ bằng một chưởng. Giờ thì ông ta đi vài bước đã phải thở dốc. Ngày đêm sa đọa như thế thì dù người có là sắt thép cũng sẽ có ngày bị hạ gục. Dù vậy thì ông ta vẫn muốn nắm giữ quyền lực không chịu buông.
Có quyền lực thì sẽ có càng nhiều phụ nữ hơn.
Bên trong tháp Võ.
Mạc Phong chậm rãi bước trên bậc thang lên tầng thứ bảy. Người đàn ông trung niên trong tầng thứ sáu đã bị chặt đứt một cánh tay.
“Cậu nhóc! Tôi khuyên cậu một câu!”
Mạc Phong đang bước lên bỗng dừng lại: “Xin mời!”
“Về đi! Cậu không vượt qua được tầng thứ bảy đâu. Hàng nghìn năm qua chỉ có một người làm được điều đó. Người canh giữ tầng thứ bảy tu luyện võ thuật từ lúc mới lọt lòng, đợi đến tuổi sẽ tiếp quản nhiệm vụ, người cậu sẽ đối mặt là một người luyện võ từ năm ba tuổi. Là hậu nhân của kẻ chuyên tàn sát! Tôi thấy công phu của cậu không tệ! Đừng lên đó chịu chết!”, người đàn ông trung niên quỳ phụp dưới đất khuyên can.
Vụt!
Mạc Phong ném một viên đan dược xuống đất: “Cảm ơn nhé! Nhưng tôi vẫn phải đi, người mạnh không sợ kẻ mạnh, chỉ sợ không có đối thủ! Đây là thuốc Kim Sang dùng để cầm máu!"