Mạc Phong trừng mắt nhìn hắn: “Tầm bậy, hóa trang thành thằng ngốc thì cơ hội quay về sẽ cao hơn sao? Mau thay đồ đi, không lát nữa quản lý thành phố lại gây phiền phức bây giờ!”
Không phải vì bộ quần áo hắn mặc mà vì tấm biển hắn cầm trên tay có dòng chữ 'đâu trúng đó'!
Nếu như bị quản lý thành phố nhìn thấy thì sẽ tưởng đây là sạp hàng nào đó bên đường đang lôi kéo khách cũng nên.
“Đừng nhắc nữa, đây là bộ dạng để trốn Hồng Yên tối qua, nếu không cô ấy sẽ một mực kéo tôi về nhà cô ấy mất!”, Trương Phong lắc đầu ra vẻ ấm ức.
Mạc Phong tối mặt: “Tôi nói cậu làm hơi quá rồi đấy! Con gái nhà người ta có điểm gì không tốt mà cậu lại ghét bỏ vậy, bởi vì…cô ấy là pháp y sao?”
“Không phải! Tôi ghét bỏ chính tôi! Nói thật, mấy ngày qua ở cạnh nhau, tôi đã bị dao động rồi, sợ rằng nếu tiếp tục, tôi sẽ thích cô ấy mất! Anh không phải đạo sĩ nên không hiểu cái mệnh ngũ tệ tam khuyết nó rắc rối tới mức nào đâu! Tấm chân tình mà mình bỏ ra cuối cùng chỉ đổi lại sự đau khổ như xé nát tâm can mà thôi".
“…”
Ngũ tệ tam khuyết! Lần nào Trương Phong cũng lôi lý do này ra. Mạc Phong cũng không biết đó là sự thật hay là do hắn sợ liên lụy tới Hồng Yên.
Thực ra anh cũng cảm nhận được Trương Phong không hề ghét Hồng Yên. Nếu không, hắn đã không cùng cô ấy đi dạo. Nếu hắn ghét cô ấy thật sự thì sẽ tỏ ra lạnh lùng với cô ấy ngay. Hơn nữa, lần trước uống rượu, hắn còn chủ động uống thay cho cô ấy. Hồng Yên uống say, hắn còn đích thân đưa về.
Một cô gái đối xử với bạn như vậy, cho dù tim bạn có là sắt đá thì cũng sẽ phải mềm ra thôi! Trái tim của Trương Phong không phải là sắt thép, không thể nào không rung động gì.
Có đôi khi con lạc đà chết vì ngọn có cuối cùng. Con người cũng thế, có lẽ cái chết của người bạn gái trước là một cú sốc quá lớn đối với Trương Phong. Hắn không cho phép bất kỳ cô gái nào khác xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa.
“Được rồi, vứt đồ rồi lên xe đi!”, Mạc Phong vẫy tay khẽ nói.
Trương Phong vứt tấm biển vào thùng rác: “Anh Mạc, tôi hỏi một lần nữa, anh quyết định đi Nam Khương thật chứ?”
“Thừa thãi! Tôi nói đùa bao giờ chưa?”
“Vậy thì được, chúng ta đi mua gạo nếp và chu sa trước. Nam Khương không giống những nơi khác, phải chuẩn bị đủ đồ!”
“…”
Hắn là đạo sĩ, chuẩn bị gạo nếp, chu sa đương nhiên là để khắc chế âm sát. Vì vậy Mạc Phong cùng hắn tới khu chợ gần đó.
Gã này chọn gạo cứ như chọn con dâu, thọc tay vào giữa bao vốc lên một nắm.
Thế nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu thở dài.
“Giời ạ! Gạo nếp của cả ba chợ này mà cậu vẫn không ưng à?”, Mạc Phong đuỗn mặt nhìn hắn.
Trương Phong chỉ lắc đầu: “Không phải là không thích mà ở đây không có gạo chuẩn!”
“Không có gạo chuẩn sao?”
“Trộn cả đồ giả!”
“…”