Người mặc đồ đen ném một món đồ tới. Anh vội vàng chộp lấy. Không phải thứ gì khác mà chính là miếng ngọc bị mất khi trước. May mà nó đã được đưa trả nguyên vẹn cho Mạc Phong.
Nhưng hai miếng ngọc này tách rời, không hợp nhất được. Lần trước khi anh tìm tới Mục Thu Nghi, cô không tin đã hợp chúng lại, ngay lúc đó trời bỗng tối sầm, mây đen kéo đến ùn ùn , dọa anh sợ tới mức lập tức tách chúng ra.
Có lẽ từ khoảnh khắc đó anh đã có cái nhìn khác về miếng ngọc này.
Cầm trên tay miếng ngọc bội, Mạc Phong không khỏi sửng sốt: "Sao lại ở trong tay anh, không phải bị Huyền Minh Tứ Lão của nhà họ Tào cướp đi rồi sao?!"
"Bọn họ chết rồi! Anh đã hứa với tôi là sẽ không bao giờ để cho mặt dây chuyền ngọc bích này bị cướp đi mất. Đây là lời hứa của anh sao?!", người mặc đồ đen lạnh lùng nói, trong lời nói có một tia khinh miệt cùng coi thường.
Tên này ngay từ đầu đã không coi trọng Mạc Phong, thậm chí có chút coi thường anh!
Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra tên này đang ra vẻ thanh cao, đừng nói là coi thường Mạc Phong, ngay cả người trong thiên hạ hắn cũng chả coi ra gì, cũng không biết sau tấm màn đen này là bộ mặt hèn hạ đến mức nào.
Mạc Phong nhanh chóng giải thích: "Tôi ... lúc đó vợ tôi ở trong tay người khác, tôi không quan tâm được nhiều như vậy! Ngay cả người phụ nữ của chính mình cũng không thể bảo vệ được thì còn gì là đàn ông nữa!"
“Haha, coi cái cách anh nói kìa, xem ra anh là người có gan, chính trực, có giáo dục, nhưng nếu xét tổng thể, anh thậm chí còn không đủ tư cách để xách dép cho ông đây!”, người đàn ông bí ẩn hừ lạnh nói.
Ánh mắt của hắn lập tức trở nên tức giận, một bàn chân giống như súng cao su, lập tức bắn ra.
Nắm đấm hai người liên tục được tung ra, hàng chục nắm đấm trong một giây, khiến cho người ta phải lóa mắt.
Mặc dù Mạc Phong hoàn toàn có thể theo kịp người bí ẩn này về tốc độ, nhưng rõ ràng anh đang dần rơi vào thế hạ phong.
Bởi vì người mặc đồ đen hoàn toàn không dùng hết toàn bộ thực lực, nhưng Mạc Phong đã dùng đến 80%, cho thấy nếu tiếp tục chiến đấu, nhất định sẽ bị đánh bại.
"Tốc độ được đấy! Thử chiêu này xem nào!", sau khi người đàn ông bí ẩn lùi lại vài mét, hắn vung nắm đấm lên trời, cả một đạo lực từ trên trời rơi xuống hội tụ trên tay hắn.
Mạc Phong giậm chân một cái, vọt lên không trung, sau lưng anh xuất hiện một luồng khí tức mỏng nhẹ, từ từ biến thành một con rồng vàng.
Bùm--!
Cả hai rướn người lao về phía nhau.
Đánh ra ánh sáng vàng!
Nhưng ngay khi nắm đấm của hai bên sắp va chạm.
Mạc Yến Chi nhanh chóng chạy tới ngăn giữa bọn họ, trong nháy mắt, một luồng sáng trên sân thượng từ nóc tầng ba mươi có lẻ bắn ra.
Một lúc lâu sau, sân thượng mới yên tĩnh trở lại.
Ông ấy nhìn Mạc Phong ở bên trái, nhẹ nói: "Càn Long Quyết?! Nhóc con, học được phết đấy!"