Hai tập đoàn này tương quan lực lượng không cân xứng. Hơn nữa, nghe nói tập đoàn Mỹ Khải Á sau lưng còn có quan hệ với hoàng thất Châu Âu, là con chó trung thành được bọn họ thả ra để cắn đối thủ.
Với hậu phương như vậy thì tiềm lực kinh tế của tập đoàn này phải lớn tới đâu? Ấy vậy mà nó lại tuyên bố phá sản?
Mộ Dung Trầm Chương nhìn số liệu xong cũng vô cùng kinh ngạc, trợn mắt hỏi: "Thật không thể tin nổi, lẽ nào bố đã sớm đoán được kết cục này?"
"Ừm! Bố chỉ thắc mắc, Mạc Phong đó rốt cuộc có thể lực mạnh thế nào mà có thể khiến tập đoàn Mỹ Khải Á của Châu Âu phải lụi bại như vậy? Thực sự không thể tưởng tượng nổi! Có điều chúng ta lần này cũng được hưởng lợi trong vụ này, kiếm được hơn tám tỷ lợi nhuận!"
"... ..."
Chỉ cùng làm một phi vụ với Mạc Phong mà đã kiếm được lợi nhuận nhiều bằng mấy năm trước đây gộp lại.
Lúc này, hai bố con nhà Mộ Dung thực sự đã phục Mạc Phong sát đất. Mộ Dung Trầm Chương trước đây còn kiêu ngạo, coi Mạc Phong là người nhà quê, cho rằng anh làm việc quá lỗ mãng, không có kế hoạch cũng không có nguyên tắc. Thế nhưng giờ anh ta phát hiện ra hóa ra khoảng cách giữa mình và Mạc Phong lại lớn như vậy!
"Chương Nhi, con phải học tập cậu ta nhiều vào. Mạc Phong mới xuất hiện ở Giang Hải chưa bao lâu mà đã xây dựng được thế lực vững mạnh phủ khắp Giang Hải. Cậu ta quả thực là kỳ tài hiếm gặp!", Mộ Dung Vân Long đứng cạnh cửa sổ thở dài cảm thán.
... ...
Hơn mười giờ tối.
Sau khi ăn tối xong, Mạc Phong dắt cún đi dạo trong sân. Chiến thắng sít sao với tập đoàn Mỹ Khải Á hôm nay là một sự kiện trọng đại khiến tất cả các cô gái đều rất vui. Cho nên hôm nay bọn họ đã uống rượu, thậm chí đến cả An Nhiên ngày thường không thích uống rượu, hôm nay cũng uống rượu vang.
Mạc Phong ngồi trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của anh Hai, khẽ thì thầm: "Ngày mai tao sẽ phải đi xa một chuyến, việc trong nhà giao cả cho mày đấy!"
"Gâu!", anh Hai như thể nghe hiểu tiếng Mạc Phong, sủa hai tiếng rồi vẫy đuôi tít lự.
Nhân lúc trời tối, những cô gái còn đang mải vui đùa với nhau, Mạc Phong nhảy qua bờ tường ra ngoài.
Anh Hai cũng không sủa tiếng nào, chú chó này nhiều khi còn trung thành hơn con người. Chó thì vẫn mãi là chó, nhưng người có lúc không giống người!
Ở ngọn núi phía sau Giang Hải.
Ngọn núi này không quá cao nhưng đứng từ bên trên có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố Giang Hải.
Nếu tấu khúc nhạc kia ở đây thì chỉ cần ở Giang Hải có người của nhà họ Mạc thì chắc chắn có thể nghe thấy.
Mạc Phong tìm được một vị trí ở sau núi, cách thành phố khá gần. Sau đó anh ngồi khoanh chân, lấy ra cây sáo dắt ở thắt lưng.
Loại nhạc cụ này có thể truyền âm thanh đi xa, âm thanh lại du dương. Những người nghe hiểu khúc nhạc này dù đang ở nơi ồn ã trong phố thị cũng có thể cảm nhận được âm thanh này.
Không chỉ có vậy, để chắc chắn hơn, anh còn chuẩn bị sẵn một chiếc loa phóng thanh.