Bây giờ ngàn năm qua đi, hận khí của Hắc Long càng nặng nề, hung bạo hơn trước, năm trưởng lão hiện tại cũng yếu hơn xưa rất nhiều, dù sao thời thái bình thịnh thế, chả ai học võ thuật và phép thuật nhiều như trước nữa.
Trong điều kiện bất lợi như vậy, đừng mơ mà phong ấn được con Hắc Long, ngăn chặn được nó trong một khoảng thời gian đã là rất khó khăn rồi, tứ phía sắp bị nhấn chìm hết. Ai không biết cái đầm này còn tưởng đây là biển ấy chứ, nhìn không thấy bờ.
Nếu vẫn không có giải pháp, nơi này sẽ thực sự trở thành một vùng biển.
Hơn nữa, năm đại trưởng lão hiển nhiên đã có chút lực bất tòng tâm đối phó với con Hắc Long này rồi, con Hắc Long trở nên vô cùng táo bạo, như thể ngay cả bản thân nó cũng không thể trấn áp nổi uy lực trong cơ thể.
Trương Phong nhìn Hắc Long điên cuồng phun ra thứ sền sệt màu đen khắp bốn phía: "Không đúng, sao tôi lại cảm thấy con Hắc Long này hình như có chỗ nào đó không đúng nhỉ? Như thể nó cũng không thể khống chế nổi mình vậy!"
“Có phải liên quan đến ánh sáng màu đỏ dưới cổ nó không?”, Mạc Phong ngẩng đầu chỉ vào ánh sáng dưới cổ Hắc Long, trầm giọng nói.
Trước đó hai người đã đoán là con này ăn phải cái gì đó, cái đạo lý này giống với con người, nếu nóng vội, đốt cháy giai đoạn, chắc chắn hiệu quả sẽ không cao, có lẽ sẽ có tác dụng rõ rệt trong một thời gian ngắn, nhưng sau một thời gian dài cơ thể sẽ suy sụp, hoặc suy kiệt.
Rõ ràng con Hắc Long này bị như vậy, giống kiểu cắn thuốc rồi có sức mạnh to lớn trong tích tắc vậy!
“Nếu có cách lấy đồ nó đã ăn kia ra, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội trấn áp nó!”, Trương Phong khoanh tay khẽ gật đầu trầm ngâm nói.
Diệm Phi ở bên cạnh cũng cúi đầu suy tư: "Nếu có người phi một đường kiếm đánh nhanh vào cổ họng nó thì còn có hi vọng, nhưng ở đây ai có tốc độ nhanh như vậy chứ! Hắc Long này không phải đồ ngốc. Tất cả các đòn tấn công hướng về phía ánh sáng đỏ kia đều bị nó dùng cơ thể chặn lại!"
Mạc Phong cố nén đau đứng dậy, nhìn thanh kiếm Tàn Uyên trong tay: "Thật không may, tôi không biết chiêu thứ ba của Thất Tinh Bộ, nếu không thì tôi đã đủ nhanh để chém vào cổ họng nó để lấy thứ kia ra rồi".
"..."
Thất Tinh Bộ tổng cộng có bảy bộ, Mạc Phong đã vô tình lĩnh hội được hai chiêu, chỉ hai chiêu mà đã có uy lực to lớn, ngay cả cao thủ số một Nam Khương cũng không đối phó được. Nếu một ngày có thể học được tất cả Thất Tinh Bộ này, có khi anh có thể đối phó với con Hắc Long này dễ như trở bàn tay ấy chứ.
"Anh Mạc! Có một câu không biết có nên nói với anh không!", Trương Phong gãi đầu cười khổ.
Anh cáu kỉnh đá vào mông hắn: "Lúc nào rồi còn ấp a ấp úng hả, cậu nghĩ tôi đang nhờn với cậu đấy à?"
"Anh còn nhớ lúc trước vô tình lĩnh hội được Thất Tinh Bộ không? Hình như đều là ở thời khắc mấu chốt nhỉ? Anh có cho rằng Thất Tinh Bộ này có chức năng tự động bảo vệ chủ nhân không?"
"..."
Lúc này Mạc Phong cũng rơi vào trầm tư, không nói gì, cẩn thận nghĩ lại, xem ra đúng như Trương Phong nói.
Mỗi khi đến lúc nguy cấp, trong đầu lại xuất hiện những chiêu thức kỳ lạ giúp bản thân thoát khỏi nguy hiểm, lần đầu là khi bị gia tộc kia truy sát ở vùng duyên hải, xém chút nữa là cùng được mạt lộ, vô tình lĩnh hội được chiêu đầu của Thất Tinh Bộ, hơn nữa còn học được sát chiêu Bộ Nhược Kim Thiền.