“Trời! Thằng nhóc này không rửa chân à, rau mùi quá. Ông không mở nổi mắt rồi đây này! Mau đi vào đi, ông nói là được chứ gì?”, Thường Vân Sam dụi mắt và kêu lên.
Xem ra chắc là ông đã bị mùi chân hành hạ cho đủ rồi.
“Đừng có vậy, trước đó cháu ngâm trong thùng thuốc bảy ngày, làm gì có chuyện khoa trương như lời ông nói!”, anh giơ chân lên ngửi rồi lập tức nôn khan: “Chết tiệt! Thu tới rồi, lại bị chảy mồ hôi chân rồi!”
Chẳng trách ông già này phản ứng dữ dội như vậy, mắt nhắm tịt không mở nổi.
Thường Vân Sam lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ: “Sợ cháu thật đấy. Trong bình này có ba mươi hai viên đan dược, nửa tháng uống một viên thì tạm thời có thể khiến bệnh chững lại. Nếu sau đó bệnh thêm nghiêm trọng thì một tuần uống một viên! Nhưng cháu phải tìm cách tìm xem linh chi Lửa ở đâu. Thứ đó có thể giúp hòa hoãn bệnh tình, dù không trị được tận gốc nhưng kéo dài được tính mạng!”
“Linh chi Lửa tìm ở đâu?”
“Ông mà biết thì chẳng lẽ lại không nói cho cháu sao! Chính vì không biết nên linh chi Lửa mới quý giá! Nhưng nghe nói thường thấy ở những vành đai xảy ra động đất!”
“Vành đai hay xảy ra động đất sao?”
“Thục Châu!”
“…”
“Thục Châu sao?”
Mạc Phong lập tức chau mày khi nghe thấy vậy. Anh bỗng nghĩ tới Trương Đình Ngọc.
Gã này trước đó còn nói muốn kết bạn với anh, lẽ nào anh ta sớm biết anh sẽ tới Thục Châu?
Anh cũng biết Trương Đình Ngọc là đệ tử của một cao nhân Đạo gia nên đương nhiên cũng biết đôi chút trong việc bói toán xem tướng. Nếu mà trước đó anh ta đã biết rằng sau này anh sẽ tới Thục Châu thì đúng là lợi hại.
Mạc Phong dùng một tay vuốt cằm và hỏi: “Chỉ có ở Thục Châu thôi sao? Còn nơi nào khác không?”
“Gần đây nhất chỉ có ởThục Châu. Nước ngoài thì nhiều nơi có vành đai động đất lắm nhưng không phải cứ nơi nào có vành đai động đất là nơi đó sẽ có linh chi Lửa. Khu vực có động đất chỉ chứng tỏ rằng nơi đó có rất nhiều năng lượng. Xảy ra sự va chạm giữa các mảnh địa chất chính là vì nguồn năng lượng đó nên mới xuất hiện linh chi Lửa. Hơn nữa loại dược liệu này cũng cần nhiệt độ và độ ẩm thích hợp. Chẳng lẽ cháu lại bỏ gần mà đi kiếm xa sao?”, Thường Vân Sam phất tay khẽ cười.
Anh khẽ lắc đầu: “Không tới mức như vậy, cháu chỉ hỏi thôi! Đợi sau khi cháu giải quyết xong chuyện ở Giang Hải thì sẽ tới Thục Châu!”
“Nếu cháu đi Thục Châu thì không được gây sự với một gia tộc!”
“Nhà họ Trương sao?”
“Đường Môn!”
“…”
Mạc Phong ngạc nhiên.
Đường Môn cũng giống như nhà họ Diệp, là thế gia dược liệu. Nhưng họ không dùng dược liệu để cứu người mà là để tạo ra độc dược. Tất cả các loại dược liệu đều được họ dùng để luyện chế độc dược.
Nếu trúng phải tiêu độc của Đường Môn thì trong ba tiếng đồng hộ sẽ bị phát độc mà chết, dù có đưa tới bệnh viện thì cũng không cứu được.
Vì vậy không ai dám động vào gia tộc này ở Thục Châu.
“Không phải Đường Môn đã bị sa sút rồi sao?”, Mạc Phong gãi đầu hỏi với vẻ nghi ngờ.
Thường Vân Sam khẽ lắc đầu: “Đó là giả thôi, giống như Nam Khương ấy, ai cũng nói bọn họ sa sút nhưng cứ thử bước vào địa phận của họ mà xem!”
Khi bước vào, anh tìm những loại đan dược thích hợp cho người luyện võ trước tiên. Sau đó là những đan dược dành cho người tu Đạo.