“Quẻ tuyệt mệnh! Lần này chúng ta đi Nam Khương thì tới tám phần là không về được! Nhưng là anh em, thì chỉ cần anh đi là tôi đi theo dù phải lao vào rừng đao biển lửa”.
“…”
Đừng chỉ thấy vẻ đê tiện của Trương Phong mà lầm, vì thực ra hắn là người rất có nghĩa khí.
Từ lần trước ở duyên hải đã đủ để chứng minh điều này. Với tình huống khi đó, hắn nguyện chết cũng sẽ yểm hộ cho Mạc Phong trốn thoát. Chỉ riêng về máu liều và nghĩa khí thì hắn đã đủ tư cách để trở thành anh em của Mạc Phong.
Là anh em, không cần giàu sang phú quý, cũng không cần thế lực binh quyền, chỉ cần hoạn nạn có nhau là được!
Không cần phải nói nhiều nhưng sẽ sẵn sàng đồng hành cùng bạn dù biết đang vào hang cọp.
Đừng tưởng hai từ đó có thể nói ra một cách nhẹ nhàng mà coi thường. Có những người cả đời sẽ không thể hiểu được, vì anh em là người mà bạn có thể nhờ vả hơn ai hết.
Mạc Phong vỗ ngực: “Được rồi, bớt kiểu cách đi! Tôi muốn xem xem họ dám làm gì tôi!”
“Hầy, là cái rốn của vũ trụ cũng tốt đấy, cả thế giới sẽ chuyển động xung quanh anh, nhưng mà anh Mạc…nếu tôi thật sự không thể trở về thì anh có thể giúp tôi một chuyện không? Hãy khiến Hồng Yên quên tôi đi, những người hơn tôi nhiều vô số kể, túm đại một người cũng mạnh hơn tôi rồi. Hãy giúp cô ấy từ bỏ tôi. Hơn nữa, có một người cấp trên thích cô ấy, khi nào về anh giúp cô ấy nhé!”, Trương Phong nói giọng khổ sợ. Có lẽ hắn thật sự cho rằng lần này đi Nam Khương sẽ không thể quay về được nữa.
Brừm!
Mạc Phong đạp chân ga, khởi động xe: "Người phụ nữ của mình thì tự mình đi mà chăm sóc!”
Còn chưa đi mà đã nói những lời như vậy khiến Mạc Phong chỉ muốn đạp hắn ra khỏi xe.
“Nếu cậu sợ thì thôi. Ở lại Giang Hải đi. Tôi tự đi!”
Lúc này Trương Phong quay đầu lại cười ha ha như nghe phải truyện cười: “Sợ sao? Trên đời này không có Giang Hải thứ hai, cũng không có Trương Phong thứ hai, đối với đàn ông, chữ ‘sợ’ là một điều vô cùng sỉ nhục! Có những chuyện không thể né tránh được, hơn nữa quẻ vừa rồi không phải là cửa tử mà là cửa sinh!”
“Đừng nói nhảm nữa, giờ cậu còn thiếu cái gì?”
“Máu chó đen, tới lò giết chó thôi!”
“Chết tiệt! Chúng ta đi Nam Khương chứ có phải đi trộm mộ đâu mà phải mang những thứ đó…”
“…”
Mạc dù Mạc Phong không hiểu lắm những việc như trừ tà diệt ma nhưng từ nhỏ anh đã xem nhiều phim anh hùng thì máu chó đen được dùng để khác chế cương thi.
Trương Phong chỉ nở nụ cười quỷ dị: “Đi rồi anh sẽ biết. Đảm bảo anh đi tới Nam Khương một lần là sẽ không dám đi lần hai nữa! Anh cả của tôi tới Nam Khương tu luyện từ năm mười tám tuổi mà tới giờ vẫn chưa quay về. Vì vậy lần này tôi đi cũng là vì muốn xem xem có thể tìm được chút đầu mối gì về anh ấy không. Dù đã chết thì cũng phải mang về tông Long Hổ để yên vị cho anh ấy!”
Vì vậy lần này đi Nam Khương, ngoài việc giúp Mạc Phong ra thì hắn còn muốn đi tìm người anh em của mình.
Nghe nói ba năm trước, ở Nam Khương xuất hiện dấu vết của một con quái vật cổ. Tất cả dê bò đều bị nó ăn sạch, thậm chí còn mất đi vài mạng người, mà tất cả đều là trẻ sơ sinh.
Chỉ cần là nhà nào có trẻ con mới sinh thì rất có khả năng đứa trẻ không thể sống quá ba ngày.
Cảnh sát bình thường đương nhiên không thể điều tra ra nguyên nhân, có rất nhiều chuyện đều phải do tông Long Hổ ra mặt.
Sự tồn tại của tông Long Hổ là để bảo vệ sự cân bằng cho hai giới Âm Dương, hơn nữa ở những thôn xung quanh cũng xảy ra tình trạng tương tự. Gia súc trong nhà đều bị sinh vật sống nào đó cắn chết.