Chứ không phải cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cân nặng sụt giảm, sống mà như zombie, không có chút sinh khí nào như thế này.
Con gái nhà người ta mười tám tuổi, đi khắp nơi vui đùa nhảy múa, chỉ có cô là bị bệnh phải nằm ở nhà.
Sau khi ăn tối xong, Mạc Phong luyện võ trong sân. Anh rất muốn tìm lại được nguồn sức mạnh ở vị trí đan điền như lần trước.
Rốt cuộc luồng tinh khí đó mạnh tới mức nào.
Nhưng dù anh có vận động nội lực tới mức nào thì vẫn không cảm nhận được.
Một chưởng xuất ra như sấm sét, chiêu nào cũng hừng hực sát khí, bầu không gian giống như bị xé rách bởi móng vuốt vô hình.
Vụt!
Ầm!
Chưởng đánh phóng ra, cái cây phía đối diện lập tức rung lên bần bật.
Cửa sổ phòng cũng vậy, anh kiểm soát nguồn nội lực vô hình của mình.
Mỗi lần bùng phát là anh sẽ phóng toàn bộ nội lực ra từ hai bàn tay và xung quanh, đây là cách anh đối đầu với nguồn sức mạnh của đối phương, giống như một lưới mạng nhện. Ở bất kỳ điểm nào trên mạng lưới anh cũng có thể cảm nhận.
Đây là lý do Mạc Phong phóng nội lực ra bốn phía. Xem ra đúng là thực lực của anh đã tăng lên một chút chứ không phải rất nhiều như Vưu Giai Hàng nói.
Nếu có thể giải phóng nguồn sức mạnh ở đan điền thì có khi thực lực sẽ còn tăng lên rất nhiều.
Nhưng vấn đề là nguồn sức mạnh đó cứ như ngủ yên, chỉ vừa rồi khi kích thích bằng dòng điện thì mới có chút cảm nhận, lẽ nào phải dùng điện thật sao?
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn dòng điện cao áp rồi vội vàng lắc đầu.
Anh chưa tới mức tự tìm đường chết như vậy!
Nếu nguồn sức mạnh đó được sản sinh do quan hệ với Bạch Doanh thì lô đỉnh của Bạch Doanh được hình thành như thế nào?
Lẽ nào cũng giống như Diệp Đông Thanh từ nhỏ đã được dùng các loại dược liệu quý hiếm sao?
Anh bỗng lắc đầu khi nghĩ vậy. Lần trước xảy ra quan hệ với Diệp Đông Thanh xong đúng là công lực có tăng lên nhưng anh cảm nhận được rõ rệt.
Lần này thì khác, ngoài lần kích điện vừa rồi khiến anh có thể cảm thấy còn một luồng sức mạnh ra thì bình thường anh chẳng thể nào cảm nhận nổi.
Nếu không thể cảm nhận được thì anh cũng không thể tiêu hóa được.
Lúc này có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới.
Cô gái mang mùi nước hoa Saint Laurent này không phải Thương Hồng mà chính là Mục Thu Nghi – người trước đó ngốc tới mức dùng lò vi sóng để hấp sầu riêng.
“Nghe nói anh lại định đi đâu đó à?”