Hai người bắt tay hợp tác, thống nhất kế hoạch. Hiện giờ họ đang có chung một kẻ thù nên vào lúc này chắc chắn phải hợp lực đối phó.
"Đúng rồi! Hòa thượng vừa nãy có lẽ cũng không dễ dây vào đâu!",
Tư Đồ Yên mặt bất lực lắc đầu cảm thán.
Trương Đình Ngọc ngược lại mỉm cười đầy tự tin đáp: "Ha ha, lẽ nào cao thủ của nhà Tư Đồ các anh đến một hòa thượng già lụ khụ cũng không đánh lại được? Nếu như vậy thì tôi khuyên anh nên bỏ suy nghĩ đó đi, cho dù có là Kim Thân Hộ Thể thì cũng chỉ có hai tay mà thôi!"
"Được rồi, tôi lập tức gọi người từ Yến Kinh tới!"
"..."
Lúc trời đã chạng vạng tối.
Long Hưng Điền lái xe đến chân núi Bạch Mã, ngọn núi này cũng không phải quá cao, nhưng thực sự đường đi rất xấu, chỉ cần lơ là một chút là ngã ngay.
Lại thêm dạo này hay có mưa nhỏ nên con đường này càng trơn trượt.
Mấy lần nhà họ Bạch muốn đầu tư tu sửa con đường này nhưng vị hòa thượng kia đều từ chối. Lại còn kiên quyết đến mức nói nếu nhà họ Bạch sửa đường thì sẽ không ở lại chùa Bạch Mã nữa.
Chùa Bạch Mã lúc nào cũng được hương hỏa đầy đủ một phần là do vị hòa thượng vô danh kia cũng có chút bản lĩnh nên đa số mọi người đến đây đều là do muốn tìm hòa thượng kia.
Núi cao tới đâu, có tiên ắt linh. Nước sâu tới đâu, có rồng ắt linh.
Chùa Bạch Mã ban đầu chỉ là một ngôi chùa cũ kỹ, khi đó đừng nói là có người đến thắp hương, có khi cả năm còn chẳng có người lên núi.
Cũng không rõ là từ năm nào mà trên núi này đột nhiên xuất hiện một vị hòa thượng giúp nhà họ Bạch xem một quẻ xong thì nổi tiếng khắp nơi.
Những người làm ăn trên thương trường đến ngày công thành danh toại không còn lo thiếu tiền mà sẽ lo những nghiệp báo mình đã gây ra trước đó phải trả lại thế nào.
Cho nên không ít người có tiền lên núi nhờ vả hòa thượng vô danh. Nhưng vị hòa thượng này cũng thật kì lạ, chỉ cần nhìn một cái là biết người này trước đây đã làm bao nhiêu chuyện xấu. Có ba loại người dù có trả bao nhiêu tiền thì hòa thượng này cũng không cứu.
Thứ nhất là những kẻ tội ác chồng chất, thứ hai là những kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu, thứ ba là những kẻ không thành thật!
Nếu ba loại người này lên núi, hòa thượng vô danh sẽ không thèm đếm xỉa đến bọn họ. Kẻ thức thời thì rời đi luôn, còn những kẻ cố chấp muốn ở lại lấy lòng hòa thượng thì sau cùng cũng cùng chung kết cục phải ảo não ra về.
Long Hưng Điền đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn con đường gập ghềnh trước mặt, đá vụn vương vãi khắp nơi trên đường.
Long Hưng Điền muốn lên núi để đưa thuốc cho Mạc Phong. Ngoài ra, theo ý Bạch Như Nguyệt còn mang theo rất nhiều món đồ bổ. Mỗi món đồ như vậy ít cũng phải mấy trăm nghìn tệ.
Long Hưng Điền đi bộ được tới nửa đường thì đột nhiên dừng chân.
"Ai! Xuất hiện đi!", Long Hưng Điền đặt mấy món đồ xuống đất, nhìn quanh một hồi rồi khẽ quát.
Vù!
Trong nháy mắt, từ trong bụi cỏ có một bóng đen xẹt qua.
Long Hưng Điền lập tức vào sẵn thế thủ, những bụi cỏ xung quanh lay động dữ dội.
Một lực rất mạnh đánh về phía Long Hưng Điền, khiến ông ta lùi lại mấy mét.
"Lực rất mạnh! Rốt cuộc là kẻ nào?!", Long Hưng Điền hai tay run rẩy, lặng lẽ tìm điểm tựa lưng vào núi.
Chỉ thấy trên ngọn cây trước mặt có một người đội nón mặc đồ đen. Tuy không nhìn rõ mặt người đó nhưng sát khí đằng đằng của hắn thì có thể cảm nhận được.
Đây là kẻ khiến Long Hưng Điền phải khiếp sợ không dám đối đầu trực diện. Bất luận là khí thế hay là công phu của hắn đều vượt xa ông ta.
Mặc dù Long Hưng Điền chưa bao giờ nghĩ mình là một cao thủ, nhưng nếu gặp những đối thủ rất mạnh thì cũng phải đánh lại được tới mấy hiệp. Nhưng vừa nãy kẻ này mới xuất một chiêu mà từng đường gân thớ thịt trong lòng bàn tay Long Hưng Điền đều run rẩy, như thể hắn không đánh vào nắm đấm của Long Hưng Điền mà đánh vào trong xương cốt của ông ta.