Lúc này hai cô gái làm trò nịnh nọt đê tiện này chẳng phải vì bát cơm hay sao?
Trại Đông Bảo có hàng chục nghìn tấn lương thực. Nếu như phát cho mọi người thì không ai phải lo tới miếng ăn trong vòng mười năm.
“Bố nuôi, ngày mai diễn ra lễ truy điệu, có phải bố nên đi chuẩn bị một chút không ạ?”, Vưu Giai Hàng chắp tay hỏi.
Xích Ly chỉ phất tay: “Không sao, bố đã giao cho Mãn Thu đi làm rồi. Giờ con cầm binh phù dẫn binh mã tới tế đàn tại đầm Bích Thu tiếp ứng.
Nhìn thấy binh phù, hai mắt Vưu Giai Hàng lập tức sáng lên: “Cảm ơn sự tín nhiệm của bố nuôi!”
Nhưng khi hắn định nhận lấy thì Xích Lý lại đưa tay qua một bên: “Đừng vội vậy chứ, nhất định phải bố trí thật tốt xung quanh đầm Bích Thu đấy".
“Bố nuôi yên tâm, con sẽ không để bố nuôi phải thất vọng đâu ạ!”
“Đi đi! Làm cho tốt, đừng vì một đứa con gái mà đâm ra hồ đồ. Chỉ cần con giúp bố, làm việc tốt cho bố thì con tùy ý chọn trong những cô gái ở đây, bố sẽ ghép đôi thiếu tư mệnh cho con!”
“Thiếu tư mệnh thì khỏi, đó là người phụ nữ mà bố thích, con chỉ muốn giúp bố lập nên đại nghiệp!”
“Ha ha ha, quả nhiên bố đã không nhìn lầm người! Đi đi!”
“…”
Đừng thấy Xích Ly lớn tuổi mà coi thường. Hơn nữa ông ta còn thích những cô gái ít tuổi. Thiếu tư mệnh là một cô gái mơn mởn, mấy lần ông ta muốn…chỉ đáng tiếc không đánh lại được ngược ta.
Càng là người phụ nữ không có được thì càng khiến người ta muốn chiếm hữu. Vì vậy việc bắt nhốt Khương Na cũng là ý của Xích Ly, chỉ có điều tính khí của cô gái này quá quyết liệt.
Mỗi lần muốn ra tay là cô gái này thà chết chứ không chịu khuất phục. Có mấy lần cô ấy suýt nữa thì tự sát.
Cũng hết cách nên ông ta đành nhốt cô ấy lại, đợi khi đại cục được hình thành thì tính tiếp.
“Thưa ông, ông giao binh phù cho anh ta mà không sợ…”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa vẫn dựa vào lòng Xích Ly nói nhỏ.
Xích Ly quay qua ôm cô ta bật cười: “Yên tâm đi, mọi thứ đều được kiểm soát trong tầm tay”.
…
Bên trong một động núi được dùng làm nhà giam trong khu rừng rậm.
Mạc Phong dựa vào tường nín thở tu luyện. Tối qua anh bị hao tổn quá nhiều nội lực, hôm nay phải mau chóng hồi phục lại.
Lúc này Khương Na ngồi đối diện nhìn anh chăm chăm. Có lẽ cô chưa thấy ai nhắm mắt dưỡng thần mà lại phát ra được dòng khí có màu vàng như thế.
Đây chính là Càn Long Quyết.
“Này, anh còn hồi phục thể lực bao lâu nữa? Đừng quên thỏa thuận trước đó của chúng ta đấy!”, Khương Na nhìn anh khẽ nói.
Mạc Phong thu tay lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Yên tâm đi! Tôi ngủ một giấc là có thể hồi phục lại! Nhưng có một chuyện tôi vẫn không hiểu, Nam Khương nhiều người như vậy, tại sao lại để Xích Ly tự do lộng hành như thế? Hội trưởng lão của các cô đâu?”
“Ha ha, hội trưởng lão toàn là những người bảy mươi, tám mươi, trấn thủ bên trong tháp Đại Nhạn nhiều năm, giờ không còn quan tâm tới thế giới bên ngoài nữa rồi. Hơn nữa nghe nói Xích Ly có gan lớn như vậy là vì sau lưng có một trưởng lão nào đó chống lưng!”
“…”