Nhà họ Châu cũng vậy. Trước đó, nhà họ đã nợ gần tám tỉ tệ. Mỗi tháng phải trả lãi theo phần trăm, sau đó tiếp tục vay để dùng. Gần đây không cầm cự được nữa khiến số tiền lên tới mười tỉ tệ.
Nếu ngân hàng ép thu hồi khoản lãi và gốc thì nhà họ Châu chỉ còn cách đứng bên bờ vực phá sản mà thôi.
Đến khi đó mọi thứ chỉ còn là đống đồng nát, có cầu xin Mạc Phong mua lại anh cũng mặc kệ.
Mộ Dung Vân Long cúi đầu trầm ngâm. Nếu như Mạc Phong thu mua thì như vậy là chính thức sát nhập vào nhà họ Mạc, trở thành một quân cờ của công ty họ. Bọn họ trước đây được tự quyết định mọi chuyện thì giờ phải quay qua nghe theo mệnh lệnh của người khác.
Thực ra về bản chất không có gì khác biệt. Hơn nữa nếu xảy ra việc gì thì tập đoàn Đằng Long sẽ đứng ra phụ trách chứ không khiến các công ty con phải can dự vào.
Nhưng bọn họ làm chủ đã quen. Giờ có thêm cấp trên khiến họ cảm thấy không thoải mái, nhất là Từ Mậu Thịnh.
Nếu công ty ông ta sát nhập vào tập đoàn Đằng Long thì nhà họ Từ sẽ thuộc về tập đoàn. Vậy là ông ta sẽ trở thành cấp dưới của Từ Giai Nhiên. Làm bố mà phải làm việc cho con gái.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ bị chê cười mất.
Mạc Phong tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao khẽ thái miếng thịt bò: “Gia nhập vào tập đoàn, tôi có thể giúp mọi người giải quyết công việc. Còn không, tôi cho mọi người mượn tiền, có thể không lấy lãi, nhưng trong vòng hai tháng phải trả lại tôi. Nếu không trả đúng hạn thì tính lãi theo tỉ lệ một trăm tệ lấy một tệ! Điều kiện là các ông vẫn phải ở Giang Hải. Nếu các ông bỏ trốn, thậm chí là ra nước ngoài thì tôi cũng có thể tóm được đấy. Vì vậy đừng nghĩ đến chuyện lật kèo, tôi ghét nhất những người không chân thành".
Giọng nói của anh toát lên sự uy hiếp khiến người khác không dám phản kháng. Mọi người ở trước mặt anh đã quen với việc cúi đầu khi lên tiếng.
Ba người họ xì xầm bàn tán. Mạc Phong chẳng buồn quan tâm, chỉ ăn phần ăn của mình.
Từ Giai Nhiên khẽ gõ tay lên ly rượu: “Các vị, thảo luận thế nào rồi?Tập đoàn Đằng Long sở hữu nguồn vốn lên tới hàng trăm tỉ tệ, giải quyết vấn đề của mọi người khá đơn giản. Hiện tại đã có rất nhiều người muốn gia nhập tập đoàn mà bị cậu Mạc từ chối đấy. Mọi người sát nhập vào, trở thành công ty con, mỗi người sẽ được nhận hai mươi phần trăm cổ phần!”
“Muốn sát nhập toàn bộ tài sản của từng nhà vào sao?”, Châu Nhược Niên ngẩng đầu nhìn Mạc Phong với vẻ nghi ngờ.
Anh đặt nĩa xuống, khẽ cười: “Mọi người rót vào ba mươi tỉ tệ. Bất luận là tài sản cố định hay là vốn lưu động đều được!”
“Ba mươi tỉ tệ? Mấy ngày trước không phải là năm trăm triệu đổi lấy một phần trăm cổ phần à? Hai mươi phần trăm cùng lắm cũng chỉ mười tỉ tệ thôi chứ”, Mộ Dung Vân Long kêu lên.
Trước đó, mười phần trăm cổ phần cũng chỉ tầm năm tỉ tệ. Giờ hai mươi phần trăm mà lên tới ba mươi tỉ tệ?
Từ Giai Nhiên phất tay cười xùy: “Chú Mộ Dung, mười năm trước trứng gà năm tệ ba mươi quả, giờ năm tệ mười quả. Sao có thể so sánh được! Hơn nữa trước đó cũng đã nói rồi, tập đoàn lúc mới thành lập thì giá bán cổ phiếu sẽ là giá OCT. Đương nhiên không thể so với hiện tại được".
“Cô…”