Đá Tam Sinh có tác dụng thần kỳ khi ở cạnh Mạc Phong. Trong thời gian ngắn, nó có thể chữa lành nội thương. Nếu như lúc chiến đấu với Hắc mà lấy ra thì có phải là đã có một nguồn sức mạnh vô hạn để sử dụng rồi không.
Bạch Doanh cũng cảm thấy không hiểu: “Sao thế?”
“Hả…không có gì! Giờ cô mới lấy đá ra còn có tác dụng gì nữa?”, Mạc Phong phất tay cười khổ
Con Hắc Long đã được xử lý, giờ có dùng cũng chẳng còn tác dụng gì nhiều.
Nhưng khi anh nhận hòn đá thì rõ ràng cảm nhận được một luồng khí ấm áp chạy vào cơ thể.
Luồng khí đó dường như đang chữa lành vết thương giúp anh. Một lúc sau, những vết xương gãy dường như không còn quá đau nữa. Vết thương ở ngực cùng đã phục hồi.
Ngay cả vết thương ở tay cũng vậy. Ở vai có một vết thương cực sâu thì lúc này cũng đã liền miệng.
Bạch Doanh cũng nhìn thấy cảnh tượng đó. Cô kích động mím môi chỉ vào vết thương trên người anh: “Chuyện…chuyện gì vậy? Có thể tự động chữa lành à? Đưa tôi xem sao.
Cô vội vàng nhận lấy đá Tam Sinh. Nhưng khi tay vừa chạm tới thì lại chẳng có cảm giác gì, vết thương vẫn là vết thương, không hề hồi phục như đã xảy ra với Mạc Phong trước đó.
“Ấy? Tại sao lại như vậy chứ? Lẽ nào công dụng thần kỳ của viên đá này chỉ xuất hiện đối với anh thôi sao?”
Mặc dù Mạc Phong cũng không biết là vì sao nhưng đúng là viên đá này đã giúp anh trị thương không chỉ một lần. Anh cũng không biết vì sao nó không có tác dụng với người khác.
Bạch Doanh nhìn hòn đá. Nó phát sáng khi ở trong tay Mạc Phong nhưng khi ở trong tay cô thì lại biến thành một hòn đá hết sức bình thường.
Nếu không phải vì chính tay cô lấy nó từ người Mạc Phong thì cô sẽ cho rằng nó chỉ là một hòn đá nhặt được bên đường mà thôi.
Bởi vì lúc không phát sáng, trông nó bình thường thật. Dù vứt nó lẫn vào đống đá thì cũng chẳng thể phát hiện ra.
“Thật kỳ lạ, viên đá này là đá Tam Sinh thật sao?”, Bạch Doanh nhìn viên đá với vẻ nghi ngờ.
Mạc Phong lại nhận lấy viên đá. Và thế là nó lại phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Được rồi, được rồi, tôi tin là được chứ gì?”
Hai người nói chuyện một lúc lâu. Trương Phong thì áp sát ngoài cửa để nghe ngóng động tĩnh.
Khi hắn đang vô cùng nhập tâm thì có một cánh tay vỗ vai hắn.
“Làm gì thế?”, Diệm Phi khẽ vỗ vai hắn hỏi nhỏ.
“Á!”, Trương Phong hét toáng lên, cả người đổ lên cánh cửa: “Cô làm cái gì vậy, sao bước đi mà không phát ra tiếng thế?”
Diệm Phi phụt cười: “Đàn ông đàn ang gì mà nhát như thỏ đế. Nhìn bộ dạng thậm thụt của cậu là biết giở trò rồi! Nghe trộm cái gì vậy?”
“Ây da, bà cô ơi, anh Mạc cũng ở bên trong đấy!”, Trương Phong vội vàng kéo tay cô giải thích.
Đôi mắt cô bỗng sáng lên khi nghe tin Mạc Phong cũng ở bên trong: “Anh ấy tỉnh lại rồi à?”
“Đúng vậy, vừa mới tỉnh được một lúc, sau đó tới đây luôn. Tôi chưa nghe được gì đã bị cô cắt ngang rồi. Tôi nói này, con gái các cô bước đi đều nhẹ như vậy sao, hù tôi suýt hồn bay phách tán luôn rồi!”