Nhân sinh chính là vậy đấy, không thể cùng có được hai thứ một lúc, lúc còn trong khả năng của mình, Mạc Phong muốn bảo vệ tất cả, cho dù là không tiếc sinh mạng, nhưng ngoài khả năng thì anh chỉ có thể chọn Mục Thu Nghi, đây không phải là tàn nhẫn, mà là trách nghiệm!
Anh đã hứa với Trần Mãnh rằng anh sẽ bảo vệ em gái anh ấy, vì vậy Mạc Phong buộc phải đưa Mục Thu Nghi đến một nơi an toàn trước khi cứu Tống Thi Vũ.
Nhưng bây giờ anh cũng đang rơi xuống, anh còn khó có thể tự bảo vệ mình.
Loảng xoảng——!
Mạc Phong đá vỡ một tấm thủy tinh rồi chui vào trong, dùng tay che đầu của Mục Thu Nghi.
Hai người ôm nhau nằm trên đống thủy tinh rải rác.
“Em không sao chứ?”, Mạc Phong nhẹ nhàng vỗ đầu cô nói.
Mục Thu Nghi bị ngã cũng có chút choáng váng, lắc đầu nhẹ đứng lên: "Chúng ta đang ở đâu?"
“Chắc ở tầng hai mươi!”, Mạc Phong ước chừng đồ vật bên ngoài, nói.
Đột nhiên, cả hai người họ nhìn nhau và ngay lập tức đi về phía cửa sổ.
Lúc này, kiếm Tàn Uyên cũng không theo Mạc Phong, mà lao thẳng về phía Tống Thi Vũ, thậm chí còn ở sau lưng chặn cô ấy lại, nhưng vẫn không giảm được tốc độ lao xuống.
“Anh làm à?”, Mục Thu Nghi kinh ngạc nhìn lại Mạc Phong.
Anh giang hai tay, ngẩn ra: "Không biết, vật này có suy nghĩ riêng mà?"
Anh không hề ra lệnh cho kiếm Tàn Uyên, đương nhiên Mạc Phong không biết thanh kiếm này thậm chí còn có làm thế, hoàn toàn không phải chỉ là vũ khí, như thể nó có ý thức vậy.
Sau khi đưa đám Mạc Phong đến một nơi an toàn, kiếm Tàn Uyên tự lao xuống cứu Tống Thi Vũ. Có thể được cứu hay không là một chuyện, chủ yếu là thanh kiếm này thực sự có suy nghĩ như vậy.
Một vũ khí có tư tưởng không được gọi là lãnh binh, mà có thể được gọi là thần binh!
Tất nhiên, những điều này đều được viết nhăng cuội trong sách cổ, không đáng tin cậy.
Kiếm Tàn Uyên kéo sau lưng Tống Thi Vũ, tuy có giảm tốc độ một chút nhưng Tống Thi Vũ vẫn là người nặng khoảng năm chục ký.
Đúng lúc này, Mạc Phong nghe thấy một tiếng thủy tinh vỡ khác.
Nhìn thấy một mảnh lụa trắng bay ra khỏi phòng, lập tức quấn quanh eo Tống Thi Vũ, lôi vào một phòng trên tầng thứ mười mấy.
Không cần phải nói, người mang lụa trắng là Nhược Hi!
Tiếng huýt sáo vừa nãy là ám hiệu, đám người Ngũ Âm Lục Luật đang chờ sẵn xông lên ngay lập tức.
Ở tầng mười sáu.
Tống Thi Vũ cùng kiếm Tàn Uyên ngã xuống đất, cô ấy ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền thấy Nhược Hi và năm môn chủ đang đứng sau lưng.
"Cảm ơn rất nhiều!"
Nhược Hi khẽ xua tay cười khúc khích: "Đừng cảm ơn tôi, là anh ấy đã nhờ tôi cứu cô!"
"Anh ấy? Anh ấy chỉ quan tâm đến Thu Nghi thôi. Làm gì có thời gian quan tâm đến tôi, cuối cùng cũng chả bằng một thanh kiếm trung thành!", Tống Thi Vũ tự giễu cười, cầm thanh kiếm Tàn Uyên trong tay.
Nhược Hi không khỏi cười lạnh: "Sao hả? Tủi thân có tí này đã không chịu được rồi sao? Ngay cả trong thời cổ đại, có tam cung lục viện cùng bảy mươi hai phi tần, nhiều phụ nữ như vậy nhưng chỉ có một Hoàng Hậu thôi đấy. Muốn được hưởng ân huệ đó thì cô phải thể hiện khả năng và sức mạnh của mình! Nếu cảm thấy tủi thân, cô có thể bỏ anh ấy, sống một cuộc sống bình thường, cũng không phải sống trong nơm nớp sợ hãi như vậy bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, phải không?"