"Không sao rồi anh ạ, đứa trẻ cũng bình an", Dương Thái Nhi mỉm cười thanh thản.
Mạc Phong chỉ cười gượng, dù thực sự có chuyện gì xảy ra thì anh có thể làm gì đây? Một nhà họ Tưởng hô mưa gọi gió ở Yến Kinh thì có chuyện gì mà họ không làm được chứ?
"Vậy thì... tốt rồi, không sao là tốt rồi, anh có chuyện nên cúp máy trước nhé".
Ngay khi anh chuẩn bị cúp máy, Dương Thái Nhi đã nhanh chóng nói ở đầu bên kia: "Anh... đợi đã! Em có thể hỏi anh một câu không?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh thích con trai hay con gái?"
"..."
Mạc Phong không khỏi sững người, thích con trai hay con gái sao?
Nếu nói thích con gái, nhưng trong nhà nhất định phải có con trai, nếu không, sau này ai sẽ bảo vệ chị gái và em gái chứ?
Nếu nói thích con trai thì lại quá ồn ào, nếu thằng ôn con đó vô tích sự thì Mạc Phong cảm thấy mình sẽ tổn thọ mất mười năm.
“Cái này… anh cũng không biết nữa, con trai hay con gái thì anh đều thích!”, Mạc Phong cười khan nói.
Dương Thái Nhi ở đầu bên kia điện thoại tiếp tục dò hỏi: "Thì anh nói đại đi. Anh muốn đứa con đầu lòng của mình là con trai hay con gái?"
"Nếu phải lựa chọn thì anh sẽ chọn con gái. Có một câu nói rất hay, đó là: ‘Sinh ba thằng con trai, mồ mả không ai đoái hoài. Sinh ba cô con gái, sau ba mươi năm giàu nứt đố đổ vách’. Sinh con gái tốt mà, như vậy khác nào hưởng phúc!"
"Vậy nếu không còn việc gì nữa, thì em cúp máy trước nhé!"
Mạc Phong cầm điện thoại, ngập ngừng nói: "Thái Nhi... hắn có tốt với em không?"
"Tút... tút!"
Lúc này đầu bên kia đã cúp máy, Mạc Phong không khỏi cười khổ nhìn màn hình hiển thị “Cuộc gọi đã kết thúc”: "Được rồi, bây giờ mình và cô ấy đâu còn quan hệ gì nữa?"
Lúc này tại bệnh viện Nhân Dân thành phố Yến Kinh.
“Thái Nhi, mẹ vừa làm món chim bồ câu hầm, con mau uống để bồi bổ sức khoẻ cho đứa trẻ”, người phụ nữ trung niên bước vào rồi đặt hộp cơm lên bàn, nhẹ nhàng nói.