Hàng trăm trường phái tư tưởng đã đối đầu nhau tự nghìn năm cổ đại, cũng không phân biệt được ai thắng ai thua! Trước mắt, Mạc Phong tạm thời chưa tiếp cận được với sức mạnh khủng khiếp của Âm Dương gia, nhưng do không ngừng được kế thừa và lưu truyền hàng nghìn năm trong vô số trường phái, bí thuật của trường phái này cũng vô cùng lợi hại!
Bước vào điện Mê Hồn, anh nhận thấy phong cách trang trí ở đây có điểm khác thường, trên tường có những bông hoa violet màu tím và không khí xung quanh tràn đầy vẻ tao nhã.
Đây có phải là nơi anh đã từng đến không nhỉ? Lần trước khi đến đây, xung quanh trống rỗng, nhìn thoáng qua cũng chả thấy đồ đạc gì, lần này trên tường có hoa violet, được bày biện nhiều đồ đạc, một số còn được làm bằng ngọc nguyên chất, hoặc ngọc mã não.
Miêu Cương giàu có từ vải ngọc, bọn họ đều tiêu thụ nội bộ, hoặc là bán ra bên ngoài một ít sản phẩm kém chất lượng, trong mắt bọn họ, sản phẩm kém đều là những thứ tinh xảo ở xã hội bên ngoài.
Khi đến sảnh chính tầng hai của điện Mê Hồn, anh nhìn thấy Khương Na đang đắp chăn lông vũ, nép mình trên chiếc ghế hình trăng lưỡi liềm.
Thân hình vốn đã mỏng manh nay lại càng thêm gầy gò, yếu đuối.
Tuy bây giờ đang là đầu mùa thu nhưng cô ấy đã mặc hai lớp quần áo, cũng chưa đến mức phải đắp cái loại chăn lông ngỗng này nhưng nghĩ lại thì người của Khương Na vốn là thể hàn, như vậy cũng lí giải được phần nào.
“Cô đang đợi tôi sao?”, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, Mạc Phong không khỏi cảm thấy hơi đau lòng, thậm chí còn thoáng nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng, yểu điệu của Diệp Đông Thanh.
Khương Na khẽ quay đầu lại nhìn thấy anh, cô ấy lập tức nở một nụ cười tươi tắn để lộ lúm đồng tiền không quá sâu: "Anh đến rồi! Chuẩn bị đi sao?"
"Ừ, tôi định bảo cô dẫn tôi đi tìm linh chi Lửa, sức khoẻ cô có ổn không đấy?"
Cô ấy đứng dậy xoay người một vòng: "Không sao, tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi!"
Mạc Phong dùng một tay nắm lấy cổ tay của Khương Na, lúc đầu cô ấy chưa kịp phản ứng, vội vàng muốn rút tay ra nhưng đã bị anh nắm chặt nên không tài nào động đậy được.
Anh nắm lấy tay cô ấy không phải để giở trò đồi bại mà là để bắt mạch, lúc này mạch của cô ấy đã ổn định, nhưng nhịp đập của mạch không giống như mạch của một cô gái mười tám tuổi mà giống như mạch của một người già. Thoạt nhìn thì bên trong cô ấy rất kỳ lạ, tựa một người đang suy yếu ở tuổi ngũ tuần.
Soạt!
Anh lấy ra mấy cây kim bạc, nhanh chóng đâm vào huyệt đạo chính của Khương Na: "Cô ngồi đi, tôi giúp cô thông huyết!"
"A!"
Mạc Phong không cho Khương Na có cơ hội để phản ứng lại, anh dùng một tay khoác hẳn lên vai khiến cô ấy bắt buộc phải ngồi trên mặt đất.
"Vậy thì... hay là cô cởi áo ra trước đi Cô yên tâm, tôi là người học y, chắc chắn sẽ không nhìn linh tinh. Tôi muốn giúp cô điều hòa nội tạng và kích hoạt năng lượng tiềm tàng của mỗi cơ quan!"
Dù sao thì cũng cần phải châm cứu, hơn nữa sau lưng còn có mấy cái huyệt đạo, nhìn xuyên qua quần áo cũng khó lắm.
Anh tưởng Khương Na sẽ mắng mình là tên khốn nạn dê xồm, nhưng nào ngờ cô ấy còn không thèm hỏi mà chỉ nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, bên trong vẫn mặc chiếc áo lót màu tím mang đậm phong cách cổ xưa.